Nhà văn Phạm Đình Trọng - Gửi người đang yêu
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ: Tôi phải post ngay bức thư của nhà văn PHẠM ĐÌNH TRỌNG gửi cho tôi khi tôi muốn ông nhận xét bài viết này. Ông không muốn đăng cái comment này trực tiếp vì thương tôi!!! Cảm ơn ông anh Trọng!!! Không bao giờ em tự ái!!! Em chỉ muốn nghe lời nói thật, đặc biệt từ các "Con Ông, cháu Cha"
Với cảm hứng dạt dào nghệ sĩ, với tâm thế vừa siêu thoát như nhập đồng, vừa quằn quại đau đớn cho thân phận dân tộc Việt Nam trong cuộc đời thực, tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ nức nở nói với đám Con Ông Cháu Cha, những người mà Đỗ Xuân Thọ coi đang là rường cột của thể chế chính trị này rằng: Hãy vạch mặt lừa bịp của lũ thầy cúng đang cố sơn son thếp vàng ngôi đền Mác Lê nin để hưởng lộc thánh, để chia nhau vớ bẫm món tiền công đức, hãy vất bỏ mớ kinh sách, giáo lí sai lầm và tội lỗi của họ đi để chuyển đổi đảng Cộng sản của giai cấp vô sản hư vô thành đảng của dân tộc Việt Nam có thật, rồi đảng Dân tộc đó trong quá trình chuyển hóa sẽ tự chia tách theo những khuynh hướng, màu sắc khác nhau như cuộc đời phong phú, sinh động, thành những đảng chính trị khác nhau cùng nói tiếng nói của cuộc đời có thật.
Đọc mà thấy thương anh tiến sĩ cơ học Đỗ Xuân Thọ. Thương vì anh trong sáng quá nên anh vẫn tin vào những người không còn đáng tin, anh vẫn chờ đợi ở một đảng đã bộc lộ quá rõ, không có gì để chờ đợi. Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ vẫn còn tin, vẫn còn chờ đợi vì tiến sĩ Thọ quá trong sáng, cả tin, vị tha, bao dung, độ lượng. Đảng của anh đã phản bội tình yêu của anh mà anh vẫn yêu, vẫn tin. Thư anh gửi cho Con Ông Cháu Cha là đề xuất của anh để cứu vãn cho tình yêu, cho lòng tin đã bị phản bội đó.
Những người đang còn đắm đuối, đau khổ, đang còn tin tưởng, chờ đợi ở đảng Cộng sản Việt Nam như tiến sĩ Thọ không phải là số ít, phải là con số hàng triệu. Chính số lớn người còn gửi lòng tin, tình yêu, sự chờ đợi vào đảng đã tạo nên sức ỳ của đảng, tạo nên sự sống lay lắt của một tổ chức chính trị đã không còn sức sống tự thân.
Cũng chính vì số lớn người còn đang yêu đắm đuối, đơn phương này mà tôi phải viết đôi điều với những người hồn nhiên, trong sáng, đáng yêu và đáng thương đó.
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ vẫn tin: Sự thâm thúy này của Người có lẽ chỉ có Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh, Nguyễn chí Thanh cuối đời mới hiểu được...Anh tiến sĩ cơ học Đỗ Xuân Thọ đáng yêu ơi, từ năm 1951 ở Việt Bắc trong đại hội đổi tên đảng Cộng sản Đông Dương thành đảng Lao động Việt Nam chính ông Trường Chinh đã áp đặt tư tưởng Mao Trạch Đông cho đảng Lao động Việt Nam, rước tai họa về cho dân tộc Việt Nam từ ngày đó! Chính ông Trường Chinh đã quyết liệt bóp chết tư tưởng giải phóng sức sản xuất cho người nông dân của ông Kim Ngọc. Còn ông Nguyễn Chí Thanh, một nông dân thâm căn cố đế? Chính ông Nguyễn Chí Thanh là người phất cao ngọn cờ tư tưởng Mao Trạch Đông, là người đứng đầu lực lượng đàn áp những người có tư tưởng đổi mới muốn thoát khỏi kinh sách giáo điều Mác Lê nin, muốn thoát khỏi đai sắt tư tưởng Mao Trạch Đông đang xiết trên đầu những người Cộng sản Việt Nam. Những người tôn thờ tư tưởng Mao Trạch Đông như ông Nguyễn Chí Thanh đã ngụy tạo ra vụ xét lại chống đảng, đầy đọa những người thức thời, mẫn cảm, tinh hoa của trí tuệ Việt Nam trong cực hình ngục tù tăm tối.
Còn đám Con Ông Cháu Cha mà tiến sĩ Thọ kì vọng thì nhân cách như ông thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, con trai ông đại tướng Nguyễn Chí Thanh đấy, có đáng để tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ gửi niềm tin không nhỉ? Mà Nguyễn Chí Vinh không phải là cá biệt. Không phải tất cả nhưng số lớn Con Ông Cháu Cha đều như Nguyễn Chí Vịnh cả thôi!
Tiến sĩ Đỗ Xuân Thọ vẫn chờ đợi: Anh đã hi vọng, hi vọng và hi vọng vào đại hội ĐCSVN lần thứ 11 và Sau đại hội ĐCSVN lần thứ 11 anh uất quá muốn khóc và hét lên... Có gì đáng để tiến sĩ cơ học Đỗ Xuân Thọ chờ đợi, hi vọng để rồi phải thất vọng đến thế đâu nhỉ. Một đảng đã đưa dân tộc Việt Nam đi từ thảm họa này đến thảm họa khác thì có gì để hi vọng, chờ đợi nhỉ?
Thảm họa chia cắt đất nước. Chia đôi dân tộc Việt Nam thành hai phe, hai trận tuyến chém giết nhau cả chục năm đằng đẵng, hàng triệu người lính Việt Nam, hàng triệu dân thường Việt Nam bị chính người Việt giết chết, hàng triệu người vợ góa bụa, hàng triệu người mẹ cô đơn, hàng triệu gia đình tan nát. Đất nước thành núi xương, sông máu. Cả dân tộc điêu linh, nghèo đói vì đất nước bị chia đôi, hai miền Nam, Bắc thành hai trận tuyến bắn giết nhau.
Thảm họa Cải cách ruộng đất. Chia một dân tộc vốn yêu thương đùm bọc nhau, thương người như thể thương thân, thành những giai cấp đối kháng luôn hằm hè đấu tranh giai cấp, luôn nung nấu hận thù giai cấp, đấu tố, thanh trừng, sát phạt, hãm hại nhau dẫn đến hàng trăm ngàn cái chết oan ức, tức tưởi cho người lương thiện. Cải cách ruộng đất hủy diệt những giá trị vật chất, hủy diệt cả những giá trị văn hóa, tâm linh. Khối đoàn kết dân tộc vốn là sức mạnh, là tài sản của dân tộc Việt Nam bị phá nát. Đạo lí, văn hóa dân tộc bị hủy hoại. Niềm tin tôn giáo thánh thiện bị loại bỏ để bây giờ chỉ còn niềm tin thô tục, thấp hèn, sì sụp lễ bái cầu tài, cầu lộc, cầu thi đỗ, cầu được cơ cấu, cầu được trúng cử trong đại hội đảng kì, cầu tiêu diệt, trừ khử được đối thủ cạnh tranh trong chính trị, trong làm ăn.
Thảm họa Nhân văn Giai phẩm. Đầy đọa cả một đội ngũ trí thức, nghệ sĩ, xóa sổ đội ngũ trí thức, nghệ sĩ đích thực, chân chính để chỉ còn những trí thức, những nghệ sĩ bị công chức hóa, nô lệ hóa, giết chết sự sáng tạo cả một nền văn học nghệ thuật.
Thảm họa tập trung cải tạo. Tù đày không án hàng trăm ngàn người Việt Nam khác biệt ý thức hệ. Đất nước thống nhất mà vẫn phân chia ta, địch trong lòng dân tộc, vẫn khoét sâu trận tuyến ý thức hệ trong lòng dân tộc, dân tộc mãi mãi li tán.
Thảm họa tha hương. Hơn ba triệu người phải xa người thân yêu ruột thịt, rời bỏ quê hương đất nước ra đi để chối bỏ sự phân biệt đối xử, trốn tránh cuộc đấu tranh giai cấp độc ác, vô lương. Nửa triệu người bỏ xác dưới đáy biển. Xa nước đã hơn ba chục năm, đến nay nhiều người vẫn chưa được một lần về thăm nước chỉ vì khác biệt ý thức hệ, bị chính quyền trong nước vẫn coi là thế lực thù địch, bị cấm cửa không cho về. Những ai đã xa nước mới thấm thía việc ngăn cấm con người trở về với quê cha đất tổ, trở về với cội nguồn dân tộc là độc ác, vô lương không còn tính người như thế nào!
Thảm họa Bắc thuộc. Chính quyền nhà nước ở Việt Nam hiện nay như không còn là chính quyền của nhân dân Việt Nam, như không còn là chính quyền của đất nước Việt Nam nữa mà là chính quyền của Đại Hán phương Bắc.
Chính quyền đó luôn mở lòng hướng về phương Bắc, tụng ca những chữ vàng, những điều tốt với phương Bắc, răm rắp lắng nghe ghi lòng tạc dạ từng lời ban phát của phương Bắc.
Chính quyền đó cắt đất, nhượng rừng, nhượng tài nguyên khoáng sản cho phương Bắc, giành hầu hết các công trình xây dựng lớn nhỏ cho phương Bắc để phương Bắc đưa người, đưa hàng hóa vào tràn ngập Việt Nam, làm chủ đất đai Việt Nam, nắm sinh mạng, quyết định sự sống còn của nền kinh tế Việt Nam, cướp cơm của người lao động Việt Nam, giết chết thị trường hàng hóa Việt Nam, tạo ra những lãnh địa rộng lớn của phương Bắc ở khắp nơi trên đất nước Việt Nam. Người Việt Nam không được bén mảng đến, chính quyền Việt Nam không được nhúng mũi vào trong việc quản lí hành chính những lãnh địa của Đại Hán Phương Bắc.
Chính quyền đó làm ngơ trước tội ác của phương Bắc bắn giết cướp bóc dân Việt Nam nhưng lại xây dựng một bộ máy cảnh sát đông đúc, hùng mạnh, khắc nghiệt đàn áp, kìm kẹp người dân Việt Nam. Nhà nước phương Bắc đã ngang ngược thực sự cướp đất, cướp biển của Việt Nam nhưng nhà nước Việt Nam vẫn coi phương Bắc là ân nhân để nhớ ơn, để hớn hở hiếu hỉ.
Phương Bắc xâm lược đã vào tận chốn thâm nghiêm của Việt Nam rồi mà nhà nước Việt Nam chỉ lo đối phó, đàn áp dân, làm lòng dân li tán, sức mạnh dân tộc suy yếu thì thảm họa Bắc thuộc đã treo trên đầu người dân Việt Nam rồi, mọi người có chút lòng với nước đều thấy, đều không yên, chỉ những kẻ giá áo túi cơm mới dửng dưng.
Còn nhiều lắm, thảm họa về văn hóa, thảm họa về giống nòi...Tất cả những thảm họa đó của dân tộc Việt Nam là do chủ nghĩa Mác Lê mang lại. Thế mà những người lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam ngày nay vẫn kiên trì chủ nghĩa Mác Lê, kiên trì rước họa về cho dân tộc Việt Nam thì họ có còn chút lương tâm con người, chút hồn Việt Nam không mà tiến sĩ Thọ hi vọng, trông chờ?
Nhà lãnh đạo Cộng sản một nước châu Âu khẳng định dứt khoát rằng chế độ Cộng sản không thể cải tạo mà phải vất bỏ. Chế độ Cộng sản châu Âu phải vất bỏ thì chế độ Cộng sản châu Á càng đáng nhiều lần vất bỏ, anh Đỗ Xuân Thọ ạ. Đừng chờ đợi, hi vọng, gửi niềm tin vào đó nữa để rồi lại ê chề thất vọng!
Phạm Đình Trọng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét