Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

Phiên tòa xét xử blogger Nguyễn Hữu Vinh và đồng sự Nguyễn Thị Minh Thúy



Phiên tòa xét xử blogger Nguyễn Hữu Vinh và đồng sự Nguyễn Thị Minh Thúy






Blogger Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Minh Thuý trong phiên toà
sáng hôm nay. Photo: AP



19h10: Toà tuyên y án sơ thẩm với mức án 5 năm tù giam dành cho anh Nguyễn Hữu Vinh và 3 năm tù giam cho cộng sự của anh là chị Nguyễn Thị Minh Thuý.


Luật sư Nguyễn Hà Luân cho biết trong lời phát biểu cuối cùng trước toà, anh Nguyễn Hữu Vinh - blogger Anh Ba Sàm đã khẳng khái tuyên bố: "Tôi vô tội và tôi tự hào về những gì mình đã làm".
.


CTV Danlambao - Sáng ngày 22/09/2016, tòa án cấp cao Hà Nội, số 48, đường Lý Thường Kiệt, Hoàn Kiếm, Hà Nội diễn ra phiên phúc thẩm xét xử blogger Nguyễn Hữu Vinh và đồng sự Nguyễn Thị Minh Thúy với cáo buộc “lợi dụng các quyền tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích nhà nước” theo Điều 258 BLHS.


Luật sư tham gia bào chữa cho Nguyễn Hữu Vinh gồm: LS Trần Văn Tạo, LS Trần Quốc Thuận, LS Trần Đình Triển, LS Trần Vũ Hải, LS Nguyễn Hà Luân, LS Hà Huy Sơn.


Luật sư bào chữa cho Nguyễn Thị Minh Thuý gồm: Trần Minh Tân và Nguyễn Tiến Dũng.


Ông Nguyễn Hữu Vinh (tức blogger Anh Ba Sàm) sinh năm 1956 cư ngụ tại số 5/2/4D phố Đặng Văn Ngữ, phường Trung Tự, quận Đống Đa, Hà Nội.


Ông xuất thân từ gia đình có truyền thống “cách mạng”, ông từng là công an, là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, và từng được công tác ở Ủy ban Việt kiều Trung ương trong ngành công an.


Vào năm 2000, Ông xin ra khỏi ngành công an và thành lập một công ty thám tử tại Việt Nam.


Ngày 9 tháng 9 năm 2007, ông Vinh thành lập trang blog “Anh Ba Sàm”, với tiêu chí là “khai dân trí”, đã tạo ảnh hưởng tích cực đến nhiều độc giả trong và ngoài nước.


Đầu năm 1014, ông còn cho ra đời hai trang blog “Chép Sử Việt” và “Dân Quyền”. Sau thời gian ngắn hai trang blog này đã thu hút hàng triệu lượt truy cập.


Các trang blog trên của Nguyễn Hữu Vinh đều mang nội dung khách quan và đa chiều, đã vạch ra những hành vi xấu xa của các quan chức cầm quyền. Đồng thời các trang blog này cũng đã tấn công mạnh mẽ vào chế độ độc tài đảng trị của cộng sản Việt Nam.


Bà Nguyễn Thị Minh Thúy sinh năm 1980, trú tại quận Ba Đình, Hà Nội.


Năm 2003-2007, bà Thúy làm kế toán tại công ty thám tử của ông Nguyễn Hữu Vinh.


Bà Thúy là cộng sự trung tín của Anh Ba Sàm. Bà đã đóng góp rất nhiều đối với hai trang blog “Chép Sử Việt” và “Dân Quyền”.


Ngày 05/5/2014 cả hai người Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Thị Minh Thúy đều bị bắt.


Ngày 23/03/2016, Tại phiên sơ thẩm TAND thành phố Hà Nội tuyên án ông Vinh 5 năm tù giam, bà Thúy 3 năm tù giam, cùng với cái tội danh “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” theo Điều 258 BLHS.


Tại phiên tòa “công khai” hôm nay diễn biến cũng giống như phiên tòa “công khai” xét xử dân oan Cấn Thị Thêu vừa qua. Từ sáng sớm đã có lực lượng công an, an ninh, CSGT, CSCĐ và dân phòng lập chốt dầy đặc và ngăn barrie từ các ngả đường vào khu vực tòa án cấp cao Hà Nội.




An ninh chìm nổi dày đặc. Photo: CTV Danlambao



Được biết các quán cà phê, nhà hàng, quán ăn cách trụ sở tòa án trong phạm vi bán kín 1km đã nhận thông báo từ hôm qua, không được kinh doanh.



Đường Phạm Ngọc Bạch dẫn vào toà án bị chốt chặt.
Photo: CTV Danlambao




9h: một số người vì không vào được khu vực phiên tòa, họ đã họp lại giơ cao khẩu khẩu hiệu "Tự do cho Nguyễn Hữu Vinh & Nguyễn Thị Minh Thúy"



Photo: CTV Danlambao


Photo: Trịnh Bá Phương




Theo facebook Nguyễn Tường Thụy đã có chục người dân bị bắt giải lên xe bus đưa đi đâu không rõ.


9h30: anh Phùng Thế Dũng người muốn tham dự phiên tòa, khi vừa đến hàng rào thì bị đám công quyền đánh đập và xua đi.



Anh Phùng Thế Dũng cùng Blogger Phạm Thanh Nghiên
. Photo: CTV Danlambao




Vào thời điểm này được biết anh Trịnh Bá Tư bị lực lượng công quyền đánh đập và cướp điện thoại. Đoan Trang vẫn còn đang bị giam lỏng tại khách sạn chi thuê từ hôm qua


Hiện lực lượng an ninh mật vụ đang hối hả lượn quanh để nhận mặt bắt người. Một số người bị lôi từ xe taxi xuống và lôi đi đâu không rõ.


Theo ghi nhận của CTV Dân Làm Báo, tình hình bên ngoài toà án rất căng thẳng. Không có bất cứ ai được tiếp cận phiên toà.


Bên ngoài toà án, chị Thu Nguyệt đến từ Sài Gòn bày tỏ sự bức xúc của mình với CTV Dân Làm Báo: "Tôi thấy đây là một phiên tòa bất công cho Anh Nguyễn Hữu Vinh, Chị Nguyễn Minh Thúy... 2 người dám nói nên sự thật hiện tình đất nước VN và vạch rõ bộ mặt những người đang đưa đất nước VN đi vào chỗ chết..


Hôm nay phiên tòa của 2 anh chị tôi ra HN để tham dự phiên tòa hỗ trợ tinh thần cho Anh Vinh và Chị Thúy và mong Anh Chị được trở về với vòng tay bạn bè và gia đình".



Chị Thu Nguyệt - Ảnh CTV Danlambao





Blogger Phạm Thanh Nghiên chia sẻ: "Như dự đoán từ trước, phiên toà này cũng được bảo vệ hết sức cẩn mật và chặt chẽ. Tất nhiên là được hiểu theo nghĩa bảo vệ cho những hành vi mờ ám và sai trái của những kẻ mệnh danh đại diện cho pháp luật. Ở những nước văn minh, luật pháp là để bảo vệ cho quyền lợi chính đáng của người dân, tức là bảo vệ nhân quyền. Bao gồm trừng trị cả những hành vi ngăn cản hay vi phạm quyền công dân.


Ở thế chế chính trị độc tài thì khác,luật pháp được làm ra là để bảo vệ và củng cố chế độ toàn trị. Một cách ngắn gọn, mọi phiên toà kết án những người dám sớ rớ đến quyền con người, đến việc thể hiện khát vọng tự do đều phải bị xử kín. Và tất nhiên, những người dân muốn tham dự hay quan sát phiên toà đều bị ngăn cản, bắt bớ, câu lưu, đánh đập bởi thế lực lẽ ra phải bảo vệ người dân, của những cơ quan công quyền sử dụng luật rừng. Công lý luôn thuộc về sự thật, về những con người nhỏ bé dám thách thức tà quyền để đứng thẳng làm người. Ba Sàm Nguyễn Hữu Vinh, Nguyễn Minh Thuý là những con người như thế"



Blogger Phạm Thanh Nghiên, chị Sông Quê, chị Thu Nguyệt.
Photo: CTV Danlambao

Chị Thu Nguyệt và Blogger Phạm Thanh Nghiên đến từ Sài Gòn.
Ảnh CTV Danlambao





Nguyễn Viết Dũng, một cựu TNLT từ Nghệ An ra Hà Nội tham dự phiên toà cho CTV Danlambao biết: "Những phiên toà mang tính 'nhạy cảm chính trị' ở Việt Nam luôn bị như vậy. Không cho phép ai ngoài luật sư và vài người thân vào trong toà. Vì sao như vậy? Vì chính quyền muốn bịt miệng, bịt kín thông tin vì họ sợ sự thật.


Chế độ độc tài thì họ luôn sợ sự thật, vì vậy họ tìm mọi cách để bịt kín thông tin sự thật để tuyên truyền dối trá ra bên ngoài. anh Vinh, chị Minh Thuý là một trong những người đưa nhiều sự thật lên mạng xã hội và phiên toà hôm nay là thêm một lần nữa minh chứng cho sự đàn áp của chính quyền với sự tự do ngôn luận, tự do thông tin... ở Việt Nam."




Anh Nguyễn Viết Dũng và chị Đỗ Thanh Vân




Chị Đỗ Thanh Vân, một nhà hoạt động xã hội tại Hà Nội bức xúc nói "Gia đình tôi ở gần khu vực toà án và hằng ngày tôi đều đi ngang qua đây. Nhưng hôm nay thì tôi không thể đi như bình thường vì mọi ngã đường đi vào khu vực toà án đều bị chặn, giữ bởi rất nhiều công an, csgt, cscđ, an ninh cả sắc phục lẫn thường phục.


Tất cả mọi người đang lưu thông đều không được phép dừng lại hoặc đi vào khu vực toà án. Bất kỳ ai giơ điện thoại, máy ảnh lên để chụp ảnh, quay phim đều bị cản trở hoặc xua đuổi. Tôi chứng kiến nhiều người đi tham dự bị bao vây ở bên ngoài hoặc bị bắt lên xe chở đi. Một phiên toà xét xử theo điều luật mơ hồ điều 258 để bịt miệng người đã đưa thông tin đa chiều, sự thật. Tôi nghĩ anh Vinh và chị Thuý vô tội.


Nếu như ở một đất nước thực sự có tự do, dân chủ và pháp luật chuẩn mực thì những người như anh Nguyễn Hữu Vinh rất được tôn trọng. Nhưng ở Việt Nam, anh ấy bị bỏ tù."


11h30: Luật sư Luân cho CTV Dân Làm Báo biết, phiên tòa nghỉ trưa và sẽ tiếp tục lại vào lúc 13 giờ 30. Cũng theo ls Luân thì tinh thần anh Vinh và chị Thuý rất tốt


Ngay tại phiên toà lúc này, hơn mười người hoạt động dân chủ vẫn đang cố gắng tiếp cận phiên tòa nhưng họ không vượt qua được hàng rào an ninh của nhà cầm quyền. Hình ảnh CTV vừa gửi cho Dân Làm Báo được chụp cách khu vực tòa án tối cao Hà Nội khoảng 1km, trước sự kìm cặp của an ninh, mật vụ cộng sản Hà Nội…


Nhiều nhóm nhỏ đã tập trung tại nhiều điểm khác nhau gần khu vực tòa án.





Biểu tình dần khu vực toà án. Ảnh. CTV Danlambao




Nhà giáo Vũ Mạnh Hùng bức xúc: “Phiên tòa xét xử công khai nhưng những người dân đến dự phiên tòa thì bị không cho vào, bắt bớ, đàn áp, bắt lên xe buýt.


Như thế là phiên tòa công khai giả hiệu, xét xử những người vô tội, là những người con yêu nước của, của dân tộc này, đang đấu tranh với những sai trái của cường quyền, cho nên được nhiều người biết đến, quan tâm tham dự phiên tòa, nhưng không được vào, vì thế họ phản đối phiên tòa bất công này.”





Nhà giáo Vũ Mạnh Hùng. Photo: CTV Danlambao




Anh Lã Việt Dũng vừa bị an ninh cộng sản Hà Nội đánh dẫn đến thương tích ở vùng mặt, tai và chân tay.


Anh cho biết: “trên đường từ khu vực phiên tòa xét xử anh Nguyễn Hữu Vinh và đồng sự Bùi Thị Minh Thúy trở về, anh bị bốn chiếc xe máy ép và đạp xe ngã xuống đường, sau đó bị bọn chúng ùa vào đánh rồi bỏ đi...” Hình ảnh anh Lã Việt Dũng bị đánh càng cho thấy bản chất dã man của cộng sản khi quyết tâm ngăn cản những người ủng hộ anh Ba Sàm và chị Minh Thúy.




Hình ảnh Lã Dũng bị an ninh đánh. Ảnh CTV Danlambao






Phạm Thị Hoài - Vòng ma trận đỏ



Phạm Thị Hoài - Vòng ma trận đỏ






Vong ma tran do.jpg
Vòng ma trận đỏ




Nếu không có câu chuyện ngôn ngữ, suýt nữa tôi đã bỏ sót show diễn “Trịnh-Nguyễn phân tranh”. Một ông Trịnh Xuân Thanh nào đó ném thẻ Đảng – bảo bối vô giá của cuộc đời ông cho đến khi nó thành vô giá trị – vào mặt một ông Nguyễn Phú Trọng nào đó, người cai quản tối cao 4,5 triệu bảo bối như thế. Vụ so găng này được coi là chưa có tiền lệ. Giật gân như vậy thì trước hết nó là một quả bom giải trí trong thời đại sống để giải trí và chết vì giải trí của chúng ta. Từ nhiều năm nay, nguồn giải trí dồi dào nhất cho công chúng Việt Nam là hậu cung của giới quý tộc đỏ. Sau đó, nó hứa hẹn một sức công phá chính trị nhất định. Nhiều người cho rằng nó phơi bày những tử huyệt của hệ thống. Nhiều hơn nữa tin rằng nếu không làm thành lũy Ba Đình rung chuyển thì nó cũng là quân cờ domino đầu tiên kéo theo sinh mệnh chính trị của một số nhân vật ở thượng tầng quyền lực và sắp xếp lại bàn cờ quốc gia. Như thể những hứa hẹn của Quan Làm Báo hay Chân Dung Quyền Lực chưa đủ hão.

Tôi chưa bao giờ mê chuyện đồng chí nào đeo đuổi đi đêm đâm đinh đấu đá đỡ đít đánh đĩ đạp đổ đồng chí nào. Họ nhiều quá và giống nhau quá, mà tính tôi thì chóng chán. Nếu họ lại đi xe Lexus nữa thì không còn gì chán hơn. Vì sao tôi phải chú ý đến ông Thanh-gì-nhỉ?

Vì chuyện biển xanh biển trắng ư? Đủ lấy được ở tôi một cái ngáp ngắn. Tất nhiên là nó tởm lợm và lời biện bạch của đương sự thì đáng buồn nôn ở cả hai khía cạnh: ngu dốt và trơ trẽn, song trong môi trường mà ông ta chỉ là một sản phẩm tất yếu, nơi đen trắng đổi kiếp xoành xoạch và hợp pháp thì trắng thành xanh rồi xanh lại thành trong trắng chẳng qua là áp dụng linh động sáng tạo tư tưởng Hồ Chí Minh về “cần kiệm liêm chính chí công vô tư”.

Vì chuyện 3000 tỉ ở PVC ư? Hai cái ngáp ngắn: thua lỗ, thất thoát, sai phạm là tên cúng cơm của khối doanh nghiệp nhà nước trong giai đoạn xã hội đen tư bản đỏ. Hơn bốn năm trước, báo chí Việt Nam rộ lên vài ngày tin 18.000 tỉ sai phạm tài chính ở PVN, công ty mẹ của PVC, dưới thời ông Đinh La Thăng. Ừ, thì sao?

Vì chuyện trốn thoát ra nước ngoài ư? Ngáp dài. Chuyện anh em nhà họ Dương hay hơn hẳn. Tôi thường ghé trang của Interpol thăm người Việt. Từ nhiều năm nay, chưa bao giờ Việt Nam không chiếm trọn suất cao nhất được hiển thị, thường xuyên là 160 nhân vật bị truy nã đỏ, cùng đẳng cấp với những quốc gia khổng lồ như Trung Quốc, Ấn Độ, Nga, Mỹ, Brazil, vài nước Đông Âu như Bạch Nga, Rumani, Ukraine và vài nước Nam Mỹ như Argentina, Honduras. Để so sánh: hiện Nhật truy nã 2, Thái Lan 0, Đài Loan 0, Lào 0, Campuchia 42, Đức 6, Nam Phi 53, Úc 3. Đào tẩu là chương trình cài sẵn trong cuộc đời của quan chức và đại gia Việt Nam ở thời tranh chấp giữa “mọi thứ đều được phép vì chẳng có gì là đúng” và “chẳng có gì được phép vì mọi thứ đều sai”. Lính cũ của ông Thanh, một cựu giám đốc cũng họ Trịnh, đã tháo chạy sang quốc gia cựu thù. Hơn 4 năm nay, nhân vật bị cáo buộc là từng chỉ đạo rút tiền công chi nửa tỉ mừng sinh nhật bố sếp Thanh này vẫn an toàn. Trên trang của Interpol, tên Trịnh Văn Thảo không và chưa bao giờ xuất hiện ở tất cả các thời điểm khác nhau từ giữa năm 2012 mà tôi ghé thăm.

Vì chuyện công khai tố cáo vì bị oan sai gì đó ư? Hai cái ngáp dài. Dương Chí Dũng cũng kêu oan, cũng gửi đơn tố cáo. Đại án Nguyễn Đức Kiên: kêu oan. Đại án Huyền Như: kêu oan. Đại án Vifon: kêu oan. Đại án ALCII: kêu oan. Đại án VDB Đắk Nông: kêu oan. Đại án Agribank CN 6: kêu oan. Gần đây nhất, đại án Phạm Công Danh: kêu oan. Và “bố sếp Thanh”, qua ngòi bút biết bày tỏ cảm thông pha chút ái ngại với giới quyền lực của nhà báo kỳ cựu Xuân Ba, dường như cũng bắt đầu ngỏ lời kêu oan cho vụ nửa tỉ mừng sinh nhật vừa nhắc. Tiếng oan dậy đất Việt, chỉ có điều chúng ta không còn hoảng hốt ngẩn ngơ. Hệ thống ấy đẻ ra nền tư pháp ấy, và những quan oan ấy đều đã thủ lợi không tài nào tả xiết từ chính hệ thống ấy. Bồi dưỡng ông Trịnh-quan-oan thành hạt giống chống hệ thống, theo tôi, là chuyện nhảm nhí. Kẻ cắp cũng có quyền đòi công lý, song không thể là cái công lý mà kẻ cướp đang nhân danh. Ông Thanh vẫn lẫn lộn giữa pháp trị và đảng trị.

Vì chuyện bổ nhiệm ư? Bây giờ thì tôi ngáp sái quai hàm. Vẫn quá nhạt so với Dương Chí Dũng hay thậm chí với Nguyễn Xuân Sơn, người thì chờ thi hành án tử, người thì triển vọng một án tù 30 năm đang đợi, cả hai đều được bổ nhiệm “đúng thẩm quyền, đúng trình tự thủ tục“, “đúng quy trình, quy định của pháp luật“, “chặt chẽ, công khai minh bạch, dân chủ“. Hay tốt nhất, hãy nhìn vào vòng chuyển động của ngôi sao Đinh La Thăng trên bầu trời chính trị Việt Nam: mỗi lần để lại một vùng đen, nó chỉ thêm phần sáng.

Song nhờ chuyện bổ nhiệm này tôi mới biết một chi tiết tuy nhỏ nhưng thú vị về ngôn ngữ. Bà Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân cho biết “ông Thanh không nằm trong danh sách cán bộ luân chuyển“, còn đường từ Bộ Công Thương đến Hậu Giang của ông Thanh được lót bằng quyết định thuyên chuyển công tác. Luân chuyểnthuyên chuyển khác nhau thế nào?

Phần lớn người Việt hiểu thuyên chuyển như chuyển, được dùng chủ yếu trong kết hợp thuyên chuyển công tác, cùng nghĩa với thuyên chuyển cán bộ từ công tác hay địa điểm A sang công tác hay địa điểm B. Thuyên chuyển không phải là một sự bổ nhiệm mang tính tuyển chọn tích cực. Nó chỉ mang tính trung lập hoặc thậm chí tiêu cực, người ta bị thuyên chuyển ngoài ý muốn. Song nếu được học (hay phải học?) chữ Hán – tức Hán tự cổ chứ không phải tiếng Trung hiện đại -, chúng ta sẽ khá bối rối: nghĩa của chữ thuyên (銓) trong thuyên chuyển (銓 轉) là tuyển chọn kẻ hiền bổ vào làm quan. Trong ngôn ngữ của bộ máy hành chính-chính trị hiện nay, thuyên chuyển đã đánh mất vai trò “chọn mặt gửi vàng” này, nhường nó cho một khái niệm khác đảm nhiệm: luân chuyển.

Luật Cán bộ, Công chức (2008), chương 1, điều 7, mục 11, định nghĩa: “Luân chuyển là việc cán bộ, công chức lãnh đạo, quản lý được cử hoặc bổ nhiệm giữ một chức danh lãnh đạo, quản lý khác trong một thời hạn nhất định để tiếp tục được đào tạo, bồi dưỡng và rèn luyện theo yêu cầu nhiệm vụ.” Với Nghị quyết 11 của Bộ Chính trị năm 2002, luân chuyển cán bộ trở thành “một trong những kênh quan trọng để tạo nguồn cho cán bộ cấp chiến lược”. Nói cách khác, luân chuyển đi liền với quy hoạch, cơ cấu nhân sự lãnh đạo. Đến đây, sự khác biệt tinh tế giữa việc ông Thanh chỉ được thuyên chuyển chứ không được luân chuyển về Hậu Giang đã từ từ hiện ra trong mắt thịt của chúng ta, ông đã nằm ngoài quy hoạch, dù chúng ta vẫn không biết trước đó, từ PVC sang Bộ Công Thương ông đã được cơ cấu hay hư cấu (viết riêng cho các tín đồ thanh giáo Hán tự: chữ ở đây là một kết hợp 51% Việt và 49% Hán).

Chữ luân (輪) trong luân chuyển (輪轉) là cái bánh xe, cái vòng tròn. Chính sách vòng tròn của Đảng sau 14 năm thực hiện đã cống hiến cho tiếng Việt một từ thú vị: chạy luân chuyển (chạy là một trong những động từ đặc trưng nhất cho sự tồn tại của người Việt) và tạo ra một ma trận chằng chịt những bài binh bố trận mù mịt, những mưu toan tiến thoái, những nhập nhằng đổi chác, những bước đệm và những cú chui háng, những cam kết trước khi trời sáng và những vụ thanh trừng nửa đêm, những chiếc ghế cần sang tên,  những sự nghiệp cần tráng men và trước hết: những vết nhơ cần xóa, những bê bối cần hóa giải. Trong ngân hàng nhân sự của Đảng, các đồng chí nợ xấu sau vài vòng luân chuyển lại sạch sẽ như người cộng sản vừa bước ra từ giáo trình Mác-Lê. Hệ thống tự xây cho mình cung mê, để rốt cuộc không tìm ra cửa thoát. Luân chuyển thành luân vong, lại một chữ luân () định mệnh.

Ông Trịnh-gì-nhỉ có thể lấy cảm hứng hậu duệ, rủ tất cả các quan Trịnh đang trốn nã ở nước ngoài (Đàng Ngoài) lập chính phủ lưu vong chống các quan Nguyễn đang ngồi lên pháp luật ở trong nước (Đàng Trong). Song cá nhân tôi tin rằng show Trịnh-Nguyễn đang diễn này chỉ đủ bi hài nhí nhố cho một vụ chém gió (chém cũng là một động từ đặc trưng) không đáng một ghi chú của lịch sử. Lịch sử đã dành một chương lớn cho nhà Tây Sơn, những lãnh tụ của dân, đứng ra dẹp cả Nguyễn lẫn Trịnh.