Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Báo Đài Loan: Việt Nam sắp đại biến, Chủ tịch Quốc hội cầu cứu Tập Cận Bình



Báo Đài Loan: Việt Nam sắp đại biến, Chủ tịch Quốc hội cầu cứu Tập Cận Bình





Tác giả: Vu Phi
Biên dịch: Minh Nguyệt
29-12-2015



Tâm Nhu: Báo Đài Loan dẫn lời bình luận của ông Trần Phá Không về những điểm giống và khác nhau giữa CSVN và Trung Quốc. Trong đó có một điểm hài hước là Trần Phá Không đã phán rằng: ”Việt Cộng mang nợ máu với nhân dân trong nước ít hơn Trung Quốc.

Đã gọi là nợ máu thì làm sao có thể so sánh khi tỷ lệ dân số quá chênh lệch gìữa vài chục triệu của VN với dân số TQ cả hơn tỷ người? Chẳng lẽ những tội ác như vụ Cải cách ruộng đất, vụ Nhân văn giai phẩm, vụ tiến hành cuộc chiến tranh VN một cách không cần thiết, vụ tàn sát năm Mậu Thân ở Huế, vụ pháo kích bừa bãi vào dân chạy loạn trên Đại lộ Kinh hoàng, vụ pháo kích vào trường học giết trẻ em ở Cai Lậy, vụ tập trung cải tạo quân cán chính VNCH, vụ đánh tư sản mại bản, cải tạo công thương nghiệp miền Nam, đuổi dân đi kinh tế mới để cướp đất cướp nhà sau 1975 của VC,...  là chưa đủ nhiều nợ máu sao??? Thế mới biết những nhà quan sát, nghiên cứu ngoại quốc ở tầm cỡ quốc tế chưa hẳn là ai cũng rành rẽ thấu đáo ngọn ngành về chế độ CSVN, bởi vì đơn giản là đâu có “nằm trong chăn mà biết chăn có rận” chứ?



***



VNTB - Việt Nam sắp đại biến, Chủ tịch Quốc hội cầu cứu Tập Cận Bình




VNTB – Việt Nam sắp đại biến, Chủ tịch Quốc hội cầu cứu Tập Cận Bình.

Trong hai ngày 23-24/12/2015, Tập Cận Bình và Du Chính Thanh tại Bắc Kinh đã lần lượt tiếp kiến Chủ tịch Quốc hội Việt Nam Nguyễn Sinh Hùng. Giới quan sát cho rằng, Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 sắp diễn ra, cạnh tranh trên chính trường đang rất kịch liệt, người được mệnh danh “đả phá diện mạo độc tài biến tướng”* thuộc phe cải cách là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, đang chiếm lấy ưu thế. Việt Nam sắp có biến cố lớn, Nguyễn Sinh Hùng thăm Bắc Kinh lần này có thể là để cầu tiếp viện. Ông Trần Phá Không (một nhà bình luận chính trị gốc Hoa tại Mỹ) cho rằng, nếu chính trị Việt Nam chuyển biến thành công, Trung Cộng sẽ bội phần lúng túng và bị áp lực.

Tháng 1/2016, Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 12 quyết định hướng đi của Việt Nam trong tương lai sẽ diễn ra. Trong Đại hội này, tứ trụ triều đình đang lãnh đạo Việt Nam, bao gồm tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, chủ tịch nước Trương Tấn Sang, thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng, chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đều đến tuổi về hưu, thế hệ lãnh đạo Việt Nam mới sẽ lên thay.

Có thông tin cho rằng, Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng có thể sẽ không nghỉ hưu đợt này, mà sẽ tiếp nhận chức vụ Tổng bí thư Đảng Cộng sản. Trên chính trường Việt Nam, quyền lực cao nhất trên thực tế là tổng bí thư Đảng Cộng sản, chủ tịch nước, thủ tướng và chủ tịch quốc hội cũng chịu sự lãnh đạo của Đảng.

Nhưng thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng xuất thân quân đội, đã từng đảm nhiệm các chức vụ lãnh đạo kinh tế, hành chính; quan chức thuộc cấp đầy khắp trong 3 lĩnh vực hành chính, kinh tế, quân đội, là nhân vật có thế mạnh chính trị nổi bật.

Ngoài ra, truyền thông Nhật Bản từng đưa tin, Nguyễn Tấn Dũng là đại diện cho một phe lớn của Việt Nam, đó là phe miền Nam chủ trương cải cách chính trị. Vì vậy, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng không có khả năng áp chế Nguyễn Tấn Dũng. Nguyễn Tấn Dũng đang ở vào thế cân bằng quyền lực với Nguyễn Phú Trọng, thậm chí ngầm chiếm giữ thế áp đảo.

Có nguồn tin cho rằng, Nguyễn Phú Trọng vô cùng bất mãn với chủ trương cải cách kích tiến * của Nguyễn Tấn Dũng, trong thời gian Tập Cận Bình sang thăm Việt Nam, Nguyễn Phú Trọng và Tập Cận Bình đã có sự trao đổi về lĩnh vực này.

Trong khi đó, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng được coi là thân cận của Nguyễn Phú Trọng.

Có quan điểm cho rằng, trong thời khắc nhạy cảm này, một trong “tứ trụ triều đình” là Nguyễn Sinh Hùng thăm Trung Quốc, hội kiến Chủ tịch Tập Cận Bình và Du Chính Thanh, có thể là có mục đích “cầu chi viện”. Nguyễn Phú Trọng yếu thế, có thể là hy vọng Trung Cộng triển khai sức mạnh ngoại giao, giúp sức một tay cho phe bảo thủ.

Nguyễn Tấn Dũng chủ trương cải cách, được mệnh danh “đả phá diện mạo độc tài biến tướng”.

BBC nói, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng được cho rằng sẽ nắm giữ lấy chức Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam trong Đại hội Đảng lần thứ 12 vào tháng 1 năm sau. “Nguyễn Tấn Dũng đứng đầu phái cải cách ở Việt Nam”. Truyền thông từng đưa tin, theo tiết lộ của một quan chức cao cấp Việt Nam giấu danh tính, Nguyễn Tấn Dũng gần đây trong một buổi tiệc có nói rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ có đi theo những giá trị phổ quát của thế giới, mới có thể tiếp tục lãnh đạo nhân dân Việt Nam, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể thay đổi diện mạo độc tài biến tướng này, nếu như không có cách nào cải cách, sẽ lập tức giải tán”.

Cũng có nguồn tin rằng, Nguyễn Tấn Dũng thậm chí còn chủ trương đổi tên nước hiện tại là “Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” thành nước “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa”. Dưới sự ủng hộ đó, đồng đô la sẽ trở thành ngoại tệ lưu thông chủ yếu ở thành phố Hồ Chí Minh.

Truyền thông còn đưa tin, Việt Nam gia nhập Hiệp định Quan hệ đối tác Thái Bình Dương (TPP), chính do sự ra sức tác động và triển khai mạnh mẽ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.

Chuyên gia bình luận chính trị sống tại Mỹ, Trần Phá Không cho rằng, nếu như Việt Nam có thể cải cách mà trở thành một quốc gia mới tôn trọng nhân quyền và pháp trị, thì mô hình chuyển đổi đó có hiệu ứng khó lường hết được. Lúc đó, Trung Cộng sẽ bội phần lúng túng và áp lực, lựa chọn của Trung Quốc chỉ có 2 con đường: một là cải cách thay đổi để hòa nhập vào hàng ngũ thế giới văn minh; hai là cố chấp theo đường cũ, đóng cửa với bên ngoài, cam phận làm bạn với Triều Tiên, trở thành quốc gia lạc hậu nhất.

Trần Phá Không: Việt Cộng đi trước Trung Cộng trên lĩnh vực cải cách chính trị

Trần Phá Không từng viết bài đăng trên đài Á Châu Tự Do cho rằng, Việt Nam và Trung Quốc là 2 trong số 4 nước còn lại trên toàn cầu do Đảng Cộng sản lãnh đạo, cùng với Triều Tiên và Cu Ba. Trung Cộng và Việt Cộng, tuy có sự thù địch nhất định, nhưng ý thức hình thái giống nhau, cách thức hành động cũng tương tự. Đều do một Đảng chuyên chính; đều dùng chính sách trấn áp, bắt bớ, bức hại những người bất đồng chính kiến và nhân sĩ tôn giáo thuần túy; đều dùng chiêu bài cải cách kinh tế để giữ lấy chính quyền chuyên chế; đều là những nước tham nhũng hủ bại nghiêm trọng; đều thao túng chủ nghĩa dân tộc cực đoan, chẳng hạn, Trung Cộng thao túng cho thị uy chống Nhật, Việt Cộng thao túng cho thị uy bài Hoa, đến lúc cần thì lại ra tay đàn áp.

Còn sự khác biệt nhau, ngoài khác biệt về cải cách kinh tế, Việt Cộng đã đi trước Trung Cộng trên lĩnh vực cải cách chính trị. Bắt đầu từ năm 2006, Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam đầu tiên công bố báo cáo chính trị cho toàn dân thảo luận, công khai chương trình hội nghị, Tổng Bí thư và lãnh đạo các cấp được chọn ra do tuyển cử công khai. Những cách làm này, Trung Cộng thường bảo “dân chủ trong Đảng” mà đến nay vẫn chưa làm được, vẫn duy trì tình trạng “đấu đá trong cung đình, hiệp thương mờ ám”. Tháng 11/2012, Việt Nam quy định bắt buộc cán bộ công khai tài sản, trong khi Trung Cộng chỉ mới bước vào giai đoạn thí điểm, còn ám thị rằng kiểu quy định này phải đợi tiếp thời gian 20 năm nữa.

Điểm khác nhau lớn nhất giữa Việt Cộng và Trung Cộng còn ở chỗ, Việt Cộng lãnh đạo tương đối lý tính và ôn hòa, không tạo ra những tội nghiệt tày trời như Trung Cộng trong các chính sách: Đại nhảy vọt, Nạn đói, Cách mạng văn hóa, Thảm sát Thiên An Môn, Bức hại Pháp Luân Công… Việt Cộng mang nợ máu với nhân dân trong nước ít hơn Trung Quốc.

Chính trị Việt Nam dân chủ hóa 30 năm trước đến giờ, đã khởi bước

Sau Đại hội lần thứ 9, công cuộc dân chủ hóa chính trị ở Việt Nam trên bình diện quốc gia đã thể hiện.

Lãnh đạo tối cao Việt Nam đã hình thành chế độ “tứ trụ triều đình”, tức Tổng bí thư Đảng Cộng sản, Chủ tịch nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội. Tổng bí thư Đảng không kiêm nhiệm Chủ tịch nước và Thống soái tối cao của quân đội. Chủ tịch nước là nguyên thủ quốc gia, kiêm Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang, đồng thời là Chủ tịch  Ủy ban An ninh và Quốc phòng, lãnh đạo toàn thể lực lượng vũ trang cả nước. Chủ tịch Quốc hội lãnh đạo lập pháp và tư pháp. Thủ tướng Chính phủ nắm giữ hành chính.

Như vậy, quyền lãnh đạo đảng, quyền lãnh đạo quân đội, quyền lập pháp và quyền hành chính phân lập và hình thành thế quân bình chế ngự nhau. Hơn nữa, chế độ phân quyền này đã được thực thể hóa ở một trình độ cao, Tổng bí thư Đảng đã không nắm giữ hết tất cả mọi quyền lực.

Năm 2013, Tổng bí thư đương nhiệm Nguyễn Phú Trọng trong bài phát biểu được truyền hình đến công chúng Việt Nam, trong lúc nói đến việc không thể tiến hành kỷ luật một đồng chí X (thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng) đã rơi nước mắt.

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

Lương Thanh Sở - Góp ý với Bộ chính trị và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng



Lương Thanh Sở  - Góp ý với Bộ chính trị và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng






Tâm Nhu: Càng gần Đại Hội đảng toàn quốc, tam phe tứ phái trong nội bộ đảng CSVN vẫn còn chơi nhau sát ván. Tư Sang đánh Ba Dũng túi bụi để rồi sau khi Ba Dũng xin rút, thì tới lượt Trọng Lú đòi “cố đấm ăn xôi” xin được ở lại thêm nửa nhiệm kỳ nhằm bảo vệ “đoàn kết” nội bộ nhưng lại ngầm kích động mâu thuẫn bằng cách hướng mọi người vào phương án chọn 1 người vào chức Tổng bí thư cùng với các tiêu chí bắt buộc như phải là người miền Bắc, phải là người có lý luận… với lý do nếu chọn sai tiêu chí này tình hình sẽ “phức tạp” khiến các đảng viên lão thành phải lên tiếng góp ý với Bộ chính trị và Tổng Lú.  Trong khi đó thì Hùng hói sang Tàu khấu tấu thiên triều xin hỗ trợ. Kết quả cuộc đấu đá của nhà sản thế nào, xin chờ “hồi sau phân giải!”


***


BBT nhận được thư góp ý với Bộ Chính trị và Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng của Đảng viên lão thành Lương Thanh Sở. Trong nội dung lá thư, ông Sở đưa ra nhiều vấn đề cốt lõi liên quan đến nguyên nhân vì sao đã cận kề ngày Đại hội XII mà Bộ Chính trị vẫn chưa chốt được phương án nhân sự thuộc trường hợp "đặc biệt" ra tái cử.



Chỉ còn không đầy 1 tháng nữa Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XII sẽ khai mạc, nhưng đến nay vẫn chưa ai rõ về phương án nhân sự cấp cao vì HNTW 13 chưa bàn tới vấn đề này. Dư luận cán bộ, Đảng viên rất sốt ruột, không hiểu ông Nguyễn Phú Trọng và Bộ chính trị đang làm gì mà chưa đưa ra được phương án nhân sự các chức danh chủ chốt của Đảng được tái cử trong HNTW 13. Tìm hiểu thông tin nội bộ mới biết chủ trương của ông Nguyễn Phú Trọng là “không đưa ra bàn ở hội nghị này mà đợi đến HNTW 14 mới đem ra bàn”, lý do là tại HNTW 13 dư luận không ủng hộ việc tái cử chức Tổng bí thư của ông. Ở HNTW 12 ông đưa ra 03 phương án các chức danh chủ chốt tái cử (phương án 1 người, phương án 2 người và phương án 03 người), nhưng hướng mọi người vào phương án chọn 1 người vào chức Tổng bí thư cùng với các tiêu chí bắt buộc như phải là người miền Bắc, phải là người có lý luận,… với lý do nếu chọn sai tiêu chí này tình hình sẽ “phức tạp”. Theo đó, trong nội bộ lan truyền tin trong 04 ông (Sang-Trọng-Hùng-Dũng) chỉ có ông Trọng tái cử làm Tổng bí thư Khoá XII, có thể đến nửa nhiệm kỳ sẽ chuyển giao cho người khác.




Ông Nguyễn Phú Trọng: "Tổng Bí thư phải là người miền bắc,
phải là người có lý luận!"(!?)




Tại HNTW 13, khi Tiểu ban nhân sự đưa ra tiêu chí này, mọi người hiểu ngay là muốn ám chỉ chính bản thân ông Trọng nên đã có nhiều ý kiến phát biểu phản bác, phê phán về tiêu chí vùng miền thiển cận hay đây là lúc cần người có tư tưởng đổi mới, có bản lĩnh, có trách nhiệm, có kinh nghiệm chỉ đạo thực tiễn chứ không cần người có lý luận suông, giáo điều,… Theo các tiêu chí này dư luận lại hướng vào một đồng chí khác, người mà ông Trọng muốn làm mất uy tín ngay từ đầu khoá!

Nhận thấy tình hình bất lợi, ông Trọng chuyển sang chiến thuật “toạ sơn quan hổ đấu”, ông ra sức chỉ đạo Uỷ ban chống tham nhũng mở các cuộc điều tra các vụ án để tìm ra các sai phạm của đồng chí X và sử dụng ông Trương Tấn Sang đi đầu trong việc này bằng cam kết nếu ông Trọng tiếp tục làm Tổng bí thư thì ông Sang sẽ làm Thủ tướng. Ở hướng khác nếu chỉ dùng ông Sang cũng chưa đủ sức để loại đồng chí X mà cần liên kết với nhiều ông khác để cô lập đồng chí X ngay trong Bộ chính trị với hy vọng số phiếu giới thiệu đồng chí X sẽ thấp, khi đó sẽ không được giới thiệu ở HNTW như nghị quyết của BCH TW đã nêu. Để làm được điều này người ông Trọng chọn là Nguyễn Sinh Hùng với “mồi nhử” là nếu tái cử được sẽ chuyển giao chức Tổng bí thư cho ông Hùng sau nửa nhiệm kỳ. Ông Trọng đánh đúng tâm địa của ông Hùng nên trong kỳ họp Quốc hội vừa qua ông Sinh Hùng tỏ ra là người có quyền bính nhất, chống Chính phủ và Thủ tướng ra mặt. Ông Trọng cũng không bỏ qua việc lôi kéo ông Út Anh thông qua việc bắn tin ông Út Anh có thể giữ chức Chủ tịch nước, úp mở việc ông Tô Huy Rứa có thể là ứng viên cho chức Tổng bí thư nếu ông Trọng không được đề cử. Ông Trọng cũng không quên ủng hộ ông Phạm Quang Nghị tái cử làm Chủ tịch Quốc hội như can thiệp của ông Lê Khả Phiêu. Để cô lập đồng chí X, ông Trọng gặp các ông Phan Diễn, Nguyễn Đức Bình để viết đơn tố cáo đồng chí X; ông Sang xui 03 vị giáo sư ký đơn bôi nhọ đồng chí X;… những câu chuyện này đã lan truyền khắp nơi trong nội bộ. Tất cả những cáo buộc này đều là những chuyện đã kết luận từ ĐH XI hoặc đều là những vu khống bịa đặt vô căn cứ nhưng ông Trọng và Bộ chính trị cử thả nổi, không có kết luận gì! Kể cả những lời tố cáo mang danh là địch nguỵ cũng tin là có thật rồi cử cán bộ sang Mỹ để tìm gặp kẻ viết đơn tố cào là địch nguỵ để xác minh về đồng chí X, một sự kiện xưa nay chưa từng có! Thật là nguy hiểm vô cùng!

Đến đây ta có thể hiểu được vì sao ở HN TW 13 không đưa ra BCH TW cho ý kiến về nhân sự các chức danh chủ chốt một phần là do chưa hạ được đồng chí X, một phần là ông Trọng cảm thấy không yên tâm khi chưa đánh giá được tương quan lực lượng giữa ông và đồng chí X. Rất có thể ông sẽ thất bại nếu lấy ý kiến một lần nữa. Chính ông Trọng là người đã tạo ra tình trạng các ông trong Bộ chính trị quá tuổi đều thấy mình còn điều kiện tái cử nên không ông nào tự nguyện rút không tái cử. Không ai chịu ai!!! Vì vậy các quân sư của ông Trọng khuyên ông lùi một bước để có thời gian chuẩn bị lực lượng quyết chiến tại HN TW 14 sắp đến.

Khi biết được thông tin này, dư luận trong TW và trong cán bộ rất phản ứng. Nhiều người đặt câu hỏi tại sao BCH TW lại để nhóm Nguyễn Phú Trọng hoành hành trong TW như vậy. Và mọi người đều có chung nhận định, nếu để ông Nguyễn Phú Trọng tái cử sẽ là tai hoạ cho đất nước vì sẽ chìm đắm vào sự khủng hoảng về kinh tế, chính trị và an ninh quốc phòng. Tình hình sẽ rối loạn, phức tạp đe doạ tồn vong của đất nước, lúc đó Phú Trọng chỉ còn một con đường là cầu cứu Tập Cận Bình đưa tay cứu giúp!

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

VANEWS - Ông Tư Sang: “Đúng là cốc mổ cò xơi”



VANEWS - Ông Tư Sang: “Đúng là cốc mổ cò xơi”





TÂM NHU: Cuộc đấu đá nội bộ đến hồi “cạn tàu ráo máng”, tất cả triều đình nhà sản đen như đít nồi, Phe 3D phản đòn đây:



***


CLB Nhà báo trẻ xin cáo lỗi cùng bạn đọc về việc tạm ngừng phóng sự “Nguyễn Công Khế mở trụ sở TNCorp tại Mỹ, tẩu tán ngoại tệ ra nước ngoài để làm gì?” để nhường bước cho một phóng sự nóng về vị “minh chủ” vốn quá nổi tiếng với những thủ đoạn chính trị nhằm triệt hạ đối thủ, mà kẻ “y cẩm dạ hành” theo hiến kế cho ông ta không ai khác ngoài Nguyễn Công Khế, một tay buôn chính trị lão luyện với hàng tá mưu hèn kế bẩn ở cấp thượng tầng.”




Chủ tịch Trương Tấn Sang và bộ tham mưu



Sau thất bại tại Hội nghị TW 6 với lá bài “Quan làm báo”, Đặng Thành Tâm, Đặng Thị Hoàng Yến bị lộ, không còn giá trị sử dụng. Nguyễn Công Khế khi đó may mắn thoát khỏi liên đới nhờ sự ma mãnh của một con buôn chính trị nhà nghề, nhờ thế mà “minh chủ” còn sót lại một vị “quân sư” tự ví mình là Gia Cát Lượng thời Tam Quốc.




Từ trước Hội nghị TW 6, "minh chủ" thường xuyên tổ chức tiệc tùng tại căn nhà rộng 51m2, số 60 Thạch Thị Thanh, Q1, TPHCM để mua chuộc, dụ dỗ trí thức. Trong hình: Chủ tọa và toàn bộ khách mời đã đông đủ nhưng chưa ai dám động đũa…




Buổi tiệc chỉ khai mạc khi Nguyễn Công Khế có mặt, ngồi vào chiếc ghế trống để sẵn bên phải vị "minh chủ"




Càng gần đến Đại hội 12, vị “minh chủ” càng nôn nóng với ghế Tổng Bí thư mà Nguyễn Phú Trọng hứa sẽ để lại, tất nhiên với điều kiện tiên quyết là phải loại được “đối thủ” là Thủ tướng Dũng khỏi chính trường. Hàng nghìn tin nhắn, cuộc gọi giữa “minh chủ” (090.40.13579) và Nguyễn Công Khế (090.318.9999) suốt từ đầu năm đến nay, chủ yếu ngoài giờ hành chính, bất kể nửa đêm hoặc gà gáy, cuối cùng, một “liên hoàn chi kế” đã được Khế vạch ra và trực tiếp điều phối thực hiện. Với vai trò làm trung tâm của kế hoạch, Khế chạy đôn chạy đáo khắp nơi, ra bắc vào nam như con thoi, điện thoại reo liên hồi...


Mượn danh 3 ông giáo sư Học viện Chính trị để tố cáo nhằm triệt hạ đối thủ


Nghe theo lời Khế, vị “minh chủ” lập tức liên lạc với các cụ giáo sư, vốn là thầy giáo cũ của mình tại Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh. Đó là các ông Lưu Văn Sùng (0904.112.517, nguyên Viện trưởng Viện Khoa học Chính trị), Nguyễn Đình Kháng (0903.203.817, nguyên Viện trưởng Viện Kinh tế Chính trị học) và lôi kéo thêm ông Đỗ Thế Tùng (nguyên Trưởng Khoa Kinh tế Chính trị), Khế đã lượm lặt vài thông tin trên mạng, dự thảo lá đơn tố cáo Nguyễn Tấn Dũng để “minh chủ” đưa cho 3 ông giáo sư già ký gửi lên Bộ Chính trị và Ban Chấp hành TW ngày 18/9/2015.

Nội dung lá đơn, 3 giáo sư tố cáo những sai lầm của ông Dũng trên 3 điểm: Thứ nhất: ông Dũng là người tiếp sức cho “thế lực thù địch” vu cáo cho “đảng ta lệ thuộc vào Trung Cộng”, thứ hai: ông Dũng chính là người đã “kích động sự đối đầu giữa Việt Nam và Trung Quốc” và thứ ba: ông Dũng đang kêu phe cánh vận động để ông trở thành tổng bí thư. Các giáo sư già kết luận: Nếu Nguyễn Tấn Dũng lọt vào Ban Chấp hành Trung ương khoá XII thì đó là “thảm hoạ cho Đảng ta và dân tộc ta”. Không hiểu sao lá đơn tố cáo bị tung hê lên mạng khiến dư luận được một phen ầm ĩ, 3 ông giáo sư già lẩm cẩm lỡ bút sa gà chết, đành nghe lời bêu rếu của thiên hạ cả tháng nay về các nội dung tố cáo quá ấu trĩ và thiển cận.



Lá đơn tố cáo Thủ tướng Dũng do 3 ông giáo sư ký (trang 1)




Lá đơn tố cáo Thủ tướng Dũng do 3 ông giáo sư ký (trang 2)




Lá đơn tố cáo Thủ tướng Dũng do 3 ông giáo sư ký (trang 3)




Osin Huy Đức: Nuôi quân ba năm, dùng trong một sớm




Trương Huy San - Osin Huy Đức



Trương Huy San - Osin Huy Đức vốn là một nhà báo nổi tiếng, sau khi chấm dứt nghề báo chính quy, Huy Đức toàn tâm toàn ý về dưới trướng của “minh chủ”, sẵn sàng bẻ cong ngòi bút phục vụ mưu đồ hạ gục đối thủ chính trị, đích nhắm duy nhất cũng chỉ có một mình Ba Dũng. Dân tình không hiểu, làng báo cũng giả nai, Osin lại càng lên mặt vì tài “đánh 3 Dũng tơi bời cả chục năm mà vẫn chẳng mất một sợi lông”. Nếu bảo Huy Đức chẳng mất gì thì cũng hơi quá, ít nhất là đã khiến gia đình xào xáo dẫn đến tan nát, vợ bỏ vì không chịu nổi hành vi của chồng, bạn bè thì chỉ còn những kẻ cùng hội cùng thuyền, đếm trên đầu ngón tay. Được cái danh hão, nổi đình nổi đám “trên mạng” và được “minh chủ” bảo kê, không ai dám đụng. Sau khi từ Mỹ về, cả năm trời im hơi lặng tiếng, khi có lệnh giờ “G” đã điểm của “minh chủ”, Huy Đức lập tức ra tay dưới sự điều phối của Khế.

Sáng sớm ngày 31/10/2015, vị “minh chủ” nhấc máy gọi Phan Trung Hoài (0903.812.548), Phó Chủ tịch Liên đoàn Luật sư Việt Nam, vốn là cấp trên của Lê Công Định - người “bạn học” đã đi theo “minh chủ” trước đây để rồi ngã ngựa, nằm tù từ năm 2010-2013 vì âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân. Phan Trung Hoài là luật sư bào chữa cho Hồ Đăng Trung (nguyên Giám đốc Agribank Chi nhánh 6) trong vụ án Dương Thanh Cường, “minh chủ” yêu cầu luật sư Hoài chuẩn bị hồ sơ, tài liệu, lời khai hoặc bất cứ thông tin gì liên quan đến vụ án Dương Thanh Cường, để sẵn đấy.

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Bà Đầm Xòe - Quan tài cho Ba Dũng, phe phái Ba Dũng và dòng họ Nguyễn Tấn.






Bà Đầm Xòe - Quan tài cho Ba Dũng, phe phái Ba Dũng và dòng họ Nguyễn Tấn.





Bà Đầm Xòe: Tôi đã viết một số bài: “Thòng lọng cho thủ tướng”, “Thư ngỏ gửi thủ tướng”, “Những khát vọng từ lũy tre làng sẽ thổi bay Nguyễn Tấn Dũng”, “Ủng hộ Ba Dũng là ủng hộ cho cái chết của Cộng sản”, … là để cảnh báo cho Ba Dũng, phe Ba Dũng biết thế lực Trọng – Sang – Hùng sẽ dần dần đặt thòng lọng và thít thòng lọng từng bước vào cổ Ba Dũng, phe của Ba Dũng qua chiến trường đại hội đảng. Điều này quả nhiên đúng khi Đại hội đảng CSVN XII đang nhích từng ngày máu để đến đại hội vào tháng 1 năm 2016 (20 -28.1.2016).


Một tín hiệu làm bể mặt Ba Dũng vừa diễn ra sáng ngày 25.12.2015, tại Tp. Hồ Chí Minh, đó là “Ông Hoàng Bình, một người hoạt động ở Sài Gòn vừa bị công an bắt giữ đưa về công an phường Hoà Thạnh, quận Tân Phú khi đang cầm 4 ngàn tờ rơi photo lời của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói về Công đoàn độc lập – Sài Gòn, DL”.


Hôm nay tôi thực sự cay đắng khi viết bài mang tính dự cho Ba Dũng, phe phái Ba Dũng và dòng họ Nguyễn Tấn nhà Ba Dũng với một cái tít bài mà tôi không muốn một tí nào. Tin hay không, đó là quyền của Ba Dũng, phe phái Ba Dũng, họ hàng nhà Ba Dũng…




Thuoc tri tao bon-4 con lai.jpg
Hình minh họa


Tuy phải đợi tới phút bù giờ mới biết ai thắng, ai thua. Nhưng việc thắng, thua trong một trận bóng khác hẳn việc thắng, thua trên vũ đài chính trị. Ở đây,việc thắng, thua kiểu gì thì cũng nhất nhất diễn ra theo nguyên lý: “Chỉ có lực lượng vật chất mới đánh bại được lực lượng vật chất mà thôi” và ngược lại. Điều này càng không thể khác khi việc đấu đá, tranh giành quyền, tiền của một nhóm nhỏ (ĐCSVN là một nhóm nhỏ) trên một sân khấu hẹp tại Hội trường Ba Đình, Việt Nam.
Hiện tại Ba Dũng đang thất thế trên sàn đấu quyền, tiền này. Ba Dũng còn tiếp tục thất thế. Cơn say của đòn đánh hội đồng với ba đội quân của Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói tiếp tục dâng cao. Đội quân này đã thắng nhỏ ở Hội nghị trung ương 11, thắng vừa vừa ở Hội nghị trung ương 12 và thắng có tính bản lề ở Hội nghị trung ương 13. Nguyên nhân thắng, tôi đã nói rõ và cụ thể ở bài viết: “Khát vọng từ lũy tre làng sẽ thổi bay Nguyễn Tấn Dũng” cách nay độ vài tháng. Với đà chiến thắng đã có được, lực lượng của Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói sẽ tự tin, hùng dũng, tràn đầy tinh thần chiến đấu khi vào cuộc giáp đấu ở đại hội XII đang đến rất gần.
Tinh thần chiến thắng này còn được thể hiện ở hai biểu hiện sau Hội nghị trung ương 13:
1 – Thư giải trình của Nguyễn Tấn Dũng gửi Trọng lú và Bộ chính trị;
2 – Thời gian Hội nghị trung ương 14 và đại hội Đảng diễn ra vào tháng 1 năm 2016.
– Ba Dũng không bị thất thế thì không có thư giải trình này. Ba Dũng đã buộc phải ngửa bài nhằm tìm kiếm sự ủng hộ với ba thông điệp chủ yếu của thư:
+ Ai theo tôi tức theo đổi mới, cái cách, gần sát lại phương Tây, châu Âu, Nhật Bản và những nước có nền dân chủ tam quyền phân lập, còn với Trung Quốc thì “vừa hợp tác vừa đấu tranh”; và
+ Có thể đây là một biểu hiện của sự thua cuộc, đầu hàng với thông điệp “Tôi đã không tái cử”.
– Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói nếu không nắm chắc phần thắng thì không thể tiến hành đại hội gấp vào tháng 1 năm 2016, trước tết Âm lịch, như vậy.
– Chiến thắng của Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói còn được thể hiện ở danh sách “ứng cử viên vào Bộ chính trị”, gồm:
Đỗ Bá Tỵ ( Đại tướng quân đội); Ngô Xuân Lịch ( Đại tướng quân đội); Trịnh Đình Dũng ( xây dựng); Cao Đức Phát ( Nông nghiệp); Vương Đình Huệ (kinh tế TƯ); Tô Lâm ( Thượng tướng Công an); Nguyễn Văn Nên ( văn phòng Chính phủ); Ngô Thị Dõan Thanh ( Dân vận trung ương); Nguyễn Hòa Bình ( Viện kiêm sát tối cao); Phạm Minh Chính (Tổ chức trung ương); Hoàng Trung Hải ( phó thủ tướng); Phạm Binh Minh ( phó thủ tướng); Đinh La Thăng ( Giao thông vận tải); Nguyễn Thành Phong ( Tp. Hồ Chí Minh); Vũ Đức Đam ( phó thủ tướng); Võ Văn Thưởng ( TP Hồ Chí Minh) – Tổng cộng 16 người + 4 tứ trụ còn bỏ ngõ trong cuộc đấu.
Danh sách này cho thấy, đa số là người của phe Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói. Tôi chẳng nhìn rõ ai là người của phe Ba Dũng mà có dũng khí, ngoài trừ trường hợp Đỗ Bá Tỵ và Đinh La Thăng; còn những Vũ Đức Đam, Nguyễn Văn Nên, Phạm Bình Minh( hết) thì chỉ là những người không có dũng khí, ý chí, mưu lược. Những người này khi Ba Dũng còn mạnh thì bám Ba Dũng, nhưng khi thấy Ba Dũng mới nghiêng nghiêng thì cờ trong tay những người này đã bay theo hướng khác rồi.
– Chiến thắng của Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói còn biểu hiện ở số lượng cơ cấu vào trung ương ủy viên.
Trung ương ủy viên đang tại vị có 180 người, nay tăng thêm 90 người, đưa tổng ủy viên lên 270 người.
Trong số 180 người đang là ủy viên trung ương, tối đa chỉ có 50% người bỏ phiếu cho Ba Dũng, giảm trên 20% phiếu giúp Ba Dũng thoát hiểm ở Hội nghị trung ương 6, tháng 10 năm 2012. Như vậy, Ba Dũng được 90 phiếu, cộng với ¼ phiếu trong số 90 ủy viên tăng thêm, Ba Dũng được thêm 20 phiếu; cộng lại Ba Dũng được 70 phiếu/ 270 phiếu, mới chiếm có 40% tổng số phiếu bầu, chưa quá bán.
Ấy là nói khi Đại hội đã kết thúc vòng loại và Ba Dũng có tên trong số 270 ủy viên để có thể lên ngôi Tổng bí thư. Còn tính ở trước đó, Ba Dũng có đủ phiếu để trúng vào ủy viên trung ương hay không, cũng là một cửa ái vô cùng khó vượt, vì trong số 1.510 đại biểu tham dự đại hội, đa phần là người của Trọng lú, Tư Sang và Hùng hói và họ chỉ bỏ phiếu cho phe cánh của họ.
Với tương quan lực lượng như vậy, Ba Dũng thua là có thể “sờ”, “nắm” được.
Ba Dũng mà thua thì cái gì sẽ xảy ra đối với Ba Dũng, phe Ba Dũng và dòng họ Nguyễn Tấn?
– Những đệ tử ruột của Ba Dũng do “nhanh trí” trở cờ nên hầu hết bình an, ngoại trừ Đỗ Bá Tỵ và Đinh La Thăng.



Còn với riêng Ba Dũng.


Ba Dũng cần nghiêm túc và vận công năng trí tuệ tối đa cho bật sáng hết cỡ lên để thấy hậu quả đến với ông, phe phái ông và dòng họ Nguyễn Tấn từ những cứ liệu sau đây, sẽ biết số phận ông, gia thuộc ông sẽ như thế nào:
1. Phe phái mới sẽ dựa hẳn vào Tàu Cộng. Và đương nhiên theo gương, đúng hơn là buộc phải theo gương, Tàu Cộng, bộ sậu mới cũng thực thi ngay chiến dịch “Đả hổ, diệt ruồi” như họ Tập đang làm bên Trung Quốc.
2. Cay đắng đã ngấm sâu vào tim óc Trọng lú đến mức nói không nên lời, mặt cắt không còn hạt máu khi không hạ bệ được Ba Dũng tại Hội nghị Bộ Chính trị và Hội nghị trung ương 6 vào tháng 9, tháng 10 năm 2012.
3. Tư Sang mấy năm nay cũng “gặm một mối căm hờn trong củi sắt” đến mức nước bọt không thể bật ra khi phải ngọng ngịu nói về “con sâu, bầy sâu, đồng chí X”…
4. Hùng hỏi, gan còn dòng dòng máu tươi khi nhà thờ họ Nguyễn bị phá, khi những đồng tiền bị mất tiêu trong vụ án Hà Văn Thắm với ngân hàng Ocen Banhk.
5. Vinashim, Vinalie, các doanh nghiệp trực thuộc chính phủ và nền kinh tế bị sa sút trầm trọng, chi tiêu bừa phứa, vay nợ tràn lan, nợ nần ngập đầu, tham nhũng trầm trọng… là những viên đạn mà phái Trọng lú, Tư Sang, Hùng hói đã cho nó vào nòng và khóa an toàn đã mở từ lâu.
Bị tiêu diệt là không thể tránh khỏi. Nó đã là truyền thống mang bản mệnh văn hóa của những ông vua và triều đại thay đổi trong lịch sử của dân tộc ta mà gần đây đây nhất là Quang Trung – Nguyễn Huệ lên ngôi vua thì tận diệt dòng tộc Nguyễn; khi Nguyễn giành được vương triều thì lại tận diệt dòng tộc Nguyễn – Quang Trung. Các triều đại trước thay thế nhau cũng trả thù tàn độc như vậy.

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Truyện Ngắn Vũ Thư Hiên - Hai bức chân dung



Truyện Ngắn Vũ Thư Hiên - Hai bức chân dung




uoc-mo-2





1.

Chiến tranh kết thúc, thiếu tá Cường được chuyển ngành sang công an. Khi nhận lệnh ông băn khoăn lắm – nên xử sự thế nào đây? Về nguyên tắc, ông có quyền đề đạt nguyện vọng: xin phục viên hoặc chuyển sang ngành nào khác thích hợp. Chuyện làm ông buồn là ông phải ra đi, nhưng vẫn có người được giữ lại. Người đi rõ ràng là người bị cấp trên đánh giá thấp. Ông chiến đấu dũng cảm, không hề phạm kỷ luật, ông gương mẫu trong mọi việc, luôn được biểu dương, khen thưởng, trên biết cả, vậy ông bị đánh giá thấp ở điểm nào? Nghĩ chán rồi ông phủi tay: đi thì đi, trước sau cũng một lần, có ai ở mãi trong quân ngũ?

Trong thời gian chờ đợi giải quyết chính sách, ông như bơi giữa hai làn nước: chẳng biết rồi ra mình sẽ sống như thế nào, nên sống như thế nào? Đã bao năm ông coi đơn vị là nhà, đã quen quá rồi, đã thành nếp rồi, ở môi trường mới liệu có ổn không? Công an là thứ quân đội hạng hai, không phải là cái ông muốn chọn.

Đồng đội an ủi ông: “Vứt cái mặt chữ nãi đi. Bộ đội có thời, công an muôn thuở. Làm phó tóm bây giờ là nhất đấy. Coi như cậu trúng quả đậm!”.

Không cần đến vài năm sau ông mới thấy họ nói đúng.

Ở ngành công an lên quân hàm tuy có chậm so với bên quân đội, nhưng lên cái khác thì lại nhanh lắm. Cái khác đây là cái quyền. Đi kèm với cái quyền là cái lợi. Khi trên áo ông được gắn quân hàm trung tá thì mấy người bạn ở lại bộ đội đã lên đại tá. Ấy thế nhưng về mặt khác, mặt đời sống, thì đám đại tá kia còn lẽo đẽo lâu mới theo kịp ông.

Nói tóm lại, ông hài lòng với vị trí mới – giám thị một trại giam. Ông không còn luyến tiếc quân đội. Ngành công an được mệnh danh là thanh kiếm và lá chắn của Đảng. Đảng đương nhiên phải ưu tiên ưu đãi cái vật bảo vệ sinh mạng mình. Không ưu tiên ưu đãi mới lạ.

Vào thời gian câu chuyện được nói tới, trung tá Cường đã làm chủ một ngôi nhà một lầu một trệt, bốn phòng, có cả ga-ra, được hóa giá đàng hoàng. Ngôi nhà đẹp, xinh xắn, có gọi là biệt thự cũng không sai, nằm trong một mảnh vườn nhỏ xanh mướt cỏ Đại Hàn và rất nhiều cây cảnh. Tuy nhà không ở trung tâm, không phải mặt tiền, nhưng cũng không hẳn ở ngoại thành. Người ta gọi nó là vùng ven đô. Nếu như nhà mặt tiền ở khu buôn bán được coi là đất vàng, thì nhà ông cũng phải được coi là đất bạc. Trại giam nằm cách thành phố hai chục cây, ông có thể đi về một tuần vài lần, có xe Jeep đưa đón. Vợ ông có một Honda nữ, đời 68, của hóa giá, tuy cũ nhưng còn ngon lành, chỗ làm lại gần nhà, mọi sự đều thuận tiện.

Sau khi đã an cư, hai ông bà liền quyết định đón hai thân ông từ vùng chiêm khê mùa thối vào thành phố.

Việc chuyển hộ khẩu bình thường đã khó, chuyển hộ khẩu từ nông thôn ra thành phố còn khó hơn rất nhiều. Đành rằng công tác hộ khẩu do công an nắm, nhưng không phải người trong ngành thì xin xỏ dễ hơn người ngoài. Nó đòi hỏi nhiều thứ giấy tờ không phải ngay một lúc có thể kiếm ra.

Trung tá Cường gặp may. Trại do ông đảm trách có 3 K, tức 3 phân trại, số tù cả ngàn. Ông là thượng đế trong cái trại ấy, quyền sinh quyền sát trong tay. Ông coi lũ tù dưới quyền ông cai quản như một đàn bò. Không biết từ lúc nào ông hiểu ra rằng trong đàn bò ấy có nhiều con có thể vắt sữa. Sự khôn ngoan tự đến cùng với thời gian, nó phong phú thêm cùng với thời gian. Nhiều tên tù có dây mơ rễ má lằng nhằng với đủ mọi nhân vật ở mọi cấp mọi ngành, không họ hàng thì cũng chỗ thân quen, thế là người nọ mách người kia, người nọ dẫn người kia, tìm đến ông, nhờ cậy ông giúp đỡ cho thân nhân có được nhận xét tốt trong những dịp xét tha, xét giảm án nhân những lễ lớn, hoặc những đợt đặc xá. Ngay cả những việc lặt vặt như cho người tù nặng căn được làm việc công nhẹ trong trại họ cũng phải tìm đến ông. Xét cho cùng, ông có mất gì khi ghi nguệch ngoạc vài dòng nhận xét cải tạo tốt cho một tên tù? Tha nó hay giảm án cho nó là quyền của cấp cục cấp bộ, không phải của ông. Người ta nghĩ, và nghĩ đúng, rằng những nhận xét của ông phải có tác động không nhiều thì ít vào việc xét tha giảm. Họ đủ thông minh để hiểu rằng đã chạy thì không được bỏ sót cửa nào. Là một trong những cửa, khi việc thành, ông cũng được hậu tạ.

Cuộc đời là nợ đồng lần, ông được người ta chạy đến thì ông cũng phải chạy đi để lo việc của mình. Ông đưa của kia bà chìa của nọ, việc chạy hộ khẩu cho hai cụ tuy có mất thời giờ thật, nhưng ông bà đã chạy là phải xong.

Trong mọi việc ông đều bàn bạc với bà. Với các đối tác, bên ngoài cũng như bên trên, gặp ai, đưa cái gì, nhận cái gì, không có bà không xong. Xem ra đàn bà làm công tác đốì ngoại mát tay hơn hẳn đàn ông. Bà đôn đáo, bà quán xuyến mọi việc, nhất là trong những trường hợp ông không thể chường mặt, cứ có bà là mọi sự êm xuôi. Mà bà đâu có được ai dạy bảo cách giao tiếp, cách đối nhân xử thế! Trong chiến tranh, bà chỉ là cô cấp dưỡng, hòa bình mới được đi học văn hóa bổ túc. Ấy thế mà qua có vài năm, nay đứng chân trưởng phòng tổ chức một công ty cung ứng vật liệu xây dựng bà làm việc ngon ơ, năm nào cũng lao động tiên tiến, chỉ còn thiếu nước được bình bầu chiến sĩ thi đua.

Bố mẹ mất sớm, bà lại vô sinh, không thể làm mẹ hiền thì bà phải được tiếng dâu thảo. Khi bố mẹ chồng vào ở với ông bà thì hai cụ được bà cung phụng hết chê. Bà cấm không cho hai cụ đụng tay đụng chân vào việc gì. Chỉ huy việc nhà là bà, lo sức khỏe cho hai cụ là bà, đưa các cụ vãn cảnh chùa này chùa nọ, thăm nhà này nhà kia cũng bà. Nấu nướng, quét dọn đã có con bé giúp việc. Lương hai vợ chồng ông trung tá không cao, nhưng đã lại có cái khác bù vào. Riêng khoản thiên hạ biết ơn quà cáp biếu xén không thôi đã bằng cả đống lương người khác. Nhìn hai cụ thân sinh béo tốt xúng xính trong bộ pi-gia-ma tơ tằm tha thẩn trong vườn, bà con trong họ ngoài làng vào thăm ai cũng xuýt xoa khen ngợi cái sự hiếu của ông bà trung tá.

Phú quý sinh lễ nghĩa, trung tá Cường kiếm thợ giỏi cho đóng một ban thờ thật lớn, thật sang, bằng gỗ tứ thiết mua rẻ của thủ trưởng lâm nghiệp có con trong trại. Đặt ban thờ vào nhà, nó chiếm hết bức tường hậu của phòng khách, còn to hơn cả ban thờ của lão địa chủ lớn nhất trong làng ông ngày xưa. Làng ông là làng truyền thống cách mạng, nhiều cán bộ lớn, tỉnh có, trung ương có, nhưng về khoản nhớ ơn tổ tiên, trả nghĩa cho bố mẹ mà được như ông thì đếm trên đầu ngón tay. Tiếc nỗi, cụ kị ông đều thuộc hạng bạch đinh, chẳng có hình tích để lại, thành thử trên cái ban thờ sơn son thếp vàng to đùng với rồng bay phượng múa kia chỉ lơ thơ mấy cái bài vị lủng củng bên những lư, những đỉnh, những bát hương, chân nến… Ngắm cái công trình mình bỏ rất nhiều tâm lực vào đấy, ông buồn.

Ông nghĩ, ông tính: phải đặt làm hai bức truyền thần thực đẹp họa hai cụ thân sinh ngay từ bây giờ, khi hai cụ còn sống. Ông muốn hai cụ thấy tận mắt mình được thờ phượng thế nào trên cái ban thờ sang trọng hằng ngày khói hương nghi ngút kia.

Việc này phải giao cho thằng thông tin trại, ông nghĩ. Nó có hoa tay.

- Thưa, Ban cho gọi?

Thông tin trại người tầm thước, không béo không gày, mắt sáng, miệng rộng, được ông giám thị chiếu cố, coi như một thứ tay chân. Anh ta đứng trước mặt ông, hai tay chắp trước bụng.

- Phải. Ngồi xuống đi.

Ông chậm rãi rót trà vào hai ly, rồi khoát tay, ra hiệu cho anh uống. Đó là cách ông cho người tù biết anh ta đang được ban ân huệ.

- Thưa, Ban cho gọi, chắc có việc?

- Phải – ông gật – Không có việc tôi gọi anh làm chó gì?

Trước khi đi tù, thông tin trại là họa sĩ kiêm điêu khắc gia. Anh bị bắt quả tang đang vẽ một cô gái cởi truồng, công an khám nhà còn phát hiện mấy chục bức tranh khỏa thân khác giấu dưới gầm giường. Do trước kia có dính tí ngụy quân, dù đã xuất ngũ từ mấy năm trước khi chiến tranh kết thúc, giờ mắc tội “văn hóa đồi trụy”, anh vẫn bị bắt, vẫn bi xử nặng.

Ớ ngoài nhà tù, anh là một họa sĩ làng nhàng, không nổi tiếng, vẽ nhiều nhưng tranh không bán được. Người buôn tranh nói thời mới tranh của anh không hợp thị hiếu, không đáp ứng nhu cầu thị trường.

Thế mà từ khi vào tù, đơn hàng được gửi đến tơi tới, anh làm không hết việc.

Chả là trong chiến tranh, khắp nơi – trong cơ quan ở rừng, trong nhà dân, chỉ có hình lãnh tụ tối cao được in màu trên giấy Đạo Lâm. Hoà bình rồi mới nổi lên phong trào sắm tranh tượng – tranh thì phải là tranh sơn dầu, khổ lớn, tượng thì phải là tượng đồng hoặc thạch cao giả đồng. Tượng lớn, tượng đài là đặc quyền của các bậc cây đa cây đề trong làng điêu khắc. Nhưng chỉ làm tượng thạch cao thôi anh cũng đã đủ mệt.

Anh tù hoạ sĩ không thể nhớ mình đã vẽ, đã nặn bao nhiêu Bác. Anh được ban giám thị miễn lao động để làm mỗi việc ấy. Vẽ Bác nhiều, nặn Bác nhiều, anh đâm ra thuộc lòng từng nếp nhăn nơi khóe mắt, từng sợi râu, từng đốt ngón tay của Bác.

Anh buồn rầu nghĩ rằng anh không thuộc mặt bố đẻ của mình đến thế.

- Thế nào, sức khỏe anh hồi này ra sao?

Anh lí nhí:

- Thưa Ban, vẫn nhì nhằng…

Anh cúi mặt, không nhìn lên đấng bề trên có bộ mặt hao hao giống anh bếp nhà anh hồi trước. Nhưng anh bếp trông trắng trẻo hơn, mặt sáng sủa hơn.

- Sinh hoạt tốt, không thiếu thốn gì chứ?

- Thưa, không ạ. Được Ban chiếu cố thì thiếu thốn sao được.

Ông mỉm cười bề trên:

- Nếu thiếu, cứ đề đạt với ông cán bộ giáo dục, rồi Ban xét.

- Dạ, nhà cháu xin cảm ơn Ban.

Ban đây là ban giám thị. Trong mọi cách xưng hô, chỉ ở trại giam mới có từ này. Nó được cả tù lẫn cán bộ trại giam thừa nhận.

Cách xưng hô trong tù rất đa dạng. Một số tù nhân không chịu xưng “con” xưng “cháu” với cán bộ như đa số tù hình sự ít tuổi, họ liền chọn cách xưng “nhà cháu” kiểu nhà quê. Xưng hô theo cách đó vừa tỏ ra mình thuộc bề dưới, lại như cách họ hàng, vừa đủ lễ phép, lại không hạ mình quá đáng.

Tranh tượng anh làm ra theo đơn hàng, trại thu tiền. Theo nguyên tắc, phạm nhân phải làm lao động không công trong thời gian cải tạo. Cái mà người tù được cách mạng cho hưởng là sự lao động cải tạo để trở thành công dân tốt, chứ không phải sản phẩm làm ra. Thành quả lao động của anh ta sẽ được tính đến trong những đợt xét tha, xét giảm án. Anh hoạ sĩ tù thỉnh thoảng cũng được Ban giám thị giấm giúi cho ít phiếu lưu ký để mua hàng “căng-tin”, gọi là “bồi dưỡng”. Nhờ vậy, ở trong tù anh có đời sống khá giả, hơn hẳn tù thường.

- Cho anh bao Vinataba này. Mới ra, khá lắm đấy. Chẳng thua gì Ba Số. Hút đi, tự nhiên.

Anh đưa hai tay đỡ món quà.

- Dạ, nhà cháu xin cảm ơn Ban.

Ông hnhìn anh tù chăm chú bóc bao thuốc, đoạn đưa cho anh cái bật lửa.

- Làm việc trong phòng thông tin có chật chội lắm không? – giọng ân cần, ông hỏi.

Anh tù ngước nhìn ông. Anh rất muốn biết ông giám thị định dẫn câu chuyện đi đâu.

- Thưa Ban, kể ra có được chỗ rộng hơn thì tốt hơn – anh châm điếu thuốc, từ tốn rít một hơi, lễ phép đáp – Nhưng nước ta còn nghèo…

- Hiểu được như thế là tốt – ông giám thị hài lòng – Có tiến bộ.

- Dạ, nhà cháu hiểu ạ – anh nở nụ cười méo mó – Đã đi cải tạo, nhà cháu đâu dám vòi vĩnh. Chẳng lẽ lại xin Ban một xưởng họa.

Ông quan sát anh tù, ân cần:

- Nếu thấy chật thì cứ mạnh dạn đề nghị nhá. Rồi Ban xét, đừng ngại. Ban bao giờ cũng tạo điều kiện tốt nhất cho anh…

- Dạ! Nhà cháu cảm ơn Ban nhiều lắm.

Người tù biết thân biết phận. Anh chẳng vui thú gì được gọi lên văn phòng. Mỗi lần được gọi lên là y như rằng có chuyện. Lại được đãi trà nữa thì không phải chuyện thường. Nếu chỉ là một chân dung Bác như mọi lần thì không phải ông trực tiếp ra lệnh, mà là cán bộ giáo dục.

Ông giám thị không vội cho anh biết ông gọi anh lên có việc gì. Ông có cách của ông. Là bắt thằng tù phải chờ. Bắt nó nhìn vào mắt ông để đoán già đoán non cái đã. Rồi mới nói vào việc. Thằng tù sẽ thấy việc ông nói là quan trọng. Nó phải căng người ra mà nghe.

Anh thông tin nóng ruột. Anh chỉ muốn cuộc đối thoại chóng kết thúc để anh được trở về cái phòng thông tin bề bộn, tuềnh toàng và chật hẹp của mình. Nó là ước mơ không phải người tù nào cũng có được. Nay nó là giang sơn của anh, nơi anh có thể tự huyễn hoặc rằng anh vẫn còn cái tự do được là mình.

- Dạ, có vậy thôi ạ? – anh làm vẻ nhấp nhổm đứng lên – Nhà cháu đội ơn Ban quan tâm ạ.

Ông giám thị lúc này mới phác một cử chỉ ngăn lại:

- Ngồi đã. Hôm nay tôi gọi anh lên đây là có việc.

- Dạ.

Anh ngồi xuống, hai tay thu vào lòng.

Im lặng một lát, bắt anh phải chờ đợi thêm nữa, ông giám thị mới nghiêm trang hỏi:

- Anh nói tôi nghe: tranh của bọn họa sĩ các anh khác với tranh của bọn truyền thần thế nào?

Anh tù ngớ người. Anh không hiểu mục đích câu hỏi. Chẳng lẽ ông giám thị một trại giam giờ đây phát rồ, muốn tìm hiểu chuyện văn hoá nghệ thuật, là cái xa lạ với công việc của ông?

- Thưa Ban, có khác ạ. Họa sĩ vẽ tranh thì gọi là sáng tác. Tức là anh ta nghĩ ra một đề tài nào đó, rồi đưa nó lên khung vải, cho nó một hình hài. Cái đó là nghệ thuật, là lĩnh vực của nghệ sĩ. Còn người vẽ truyền thần thì chỉ làm công việc sao chép, miễn sao cho giống. Đó là lĩnh vực của người thợ, của sự khéo tay.

- Hừ, vẽ chuyện – còn phân biệt sáng tác với lại sao chép, bày đặt anh này sĩ, anh kia thợ. Cũng là vẽ cả, khác gì. Như anh đấy, anh có nhìn thấy Bác bao giờ đâu, thế mà anh vẫn họa được chân dung Bác. Thợ truyền thần cũng theo ảnh Bác mà họa, có khi còn khéo hơn cả anh nữa, nói cho anh biết.

Ông có đọc báo. Ông từng xem triển lãm. Ông biết tranh sơn dầu đắt hơn tranh truyền thần rất nhiều. Từ đó suy ra: thằng họa sĩ có giá hơn thằng truyền thần. Nhưng trước mặt ông là một thằng tù, dù nó là hoạ sĩ. Cần phải hạ giá nó trước đã, không cho phép nó làm cao.

Anh tù thì lại chột dạ: “Hay là trong bức chân dung vừa giao cho khách tuần trước có lỗi? Nó còn đẹp hơn những bức trước là đàng khác, màu sắc tươi sáng hơn”. Một lần anh đã bị khách trả lại hàng chỉ vì trong bức chân dung giao cho họ mắt của Bác không có hai đồng tử như trong một bức tranh nào đó, cũng là của anh, mà họ nêu ra như mẫu mực.

Đó là một bài học. Người ta đặt hàng, người ta trả tiền, người ta có quyền đòi anh phải làm hàng phải theo ý họ.

Khốn nạn, là cái máu nghề nghiệp làm khổ anh. Anh không thể nào vẽ bức nào cũng y hệt bức nào. Từ đó anh rút kinh nghiệm: thôi thì mặc, trên mỗi con ngươi của Bác, bất kể gương mặt ở tư thế nào, anh sẽ tương vào đó hai đốm sáng thần thánh cho vừa lòng kẻ sùng bái.

Anh dằn lòng tiếp tục trình bày:

- Dạ, thợ truyền thần thường dùng mực tàu vẽ trên giấy theo ảnh mà khách hàng đưa cho. Họ sao và phóng các bức chân dung ra thành khổ to để treo trên tường hoặc bày trên ban thờ. Đôi khi họ còn phải thêm vào đấy những thứ không có trong ảnh theo yêu cầu của khách, chẳng hạn thay quần áo thường bằng áo the, hoặc giả đặt người trong ảnh ngồi trên ghế bành cổ, đủ mười đầu ngón tay mười đầu ngón chân.

Ông giám thị hờ hững:

- Ờ, thế hoạ Bác thì sao?

- Dạ, họa chân dung Bác trong tranh sơn dầu thì không được thêm bớt. Có chăng chỉ là gia giảm chút đỉnh cách sử dụng màu. Hoặc thay cái phông đàng sau. Hoặc tô thêm hồng đôi má. Bớt đi những tàn nhang…

- Nghĩa là khác thì có khác, nhưng tựu trung vẫn giống nhau. Cả hai, anh hoạ sĩ với anh truyền thần, đều sống bằng nghề vẽ, là đồng nghiệp, sinh hoạt trong cùng một công đoàn. ..

Anh tù nuốt một tiếng thở dài:

- Dạ.

Ông giám thị đột ngột hỏi:

- À, này: anh có bộ quần áo nào không đóng dấu cải tạo không nhỉ?

Chuyện này coi mòi lôi thôi đây, anh tù giật mình. Nhà nước còn nghèo, không đủ tiền cho tù được cấp đồng loạt quần áo tù, người tù được phép dùng quần áo thường dùng của mình, nhưng phải có hai chữ “CT”, tức là “Cải Tạo”, thật to, đóng ở lưng áo, bằng hắc ín. Anh giật mình: “Làm sao mà có thằng biết mình có bộ quần áo không đóng dấu để báo cáo?”

Chỉ còn chưa đến một năm là anh hết hạn tù. Tội của anh không đáng gọi là tội. Thời đã khác, nghe nói bây giờ họa sĩ đã được phép vẽ tranh khỏa thân. Nếu đúng như thế thì anh không có tội. Anh muốn ra khỏi nhà tù với bộ cánh đàng hoàng. Quả thật anh có mua một bộ quần áo không có hai chữ nhục nhã đã được tẩy sạch ở một tay tổ mua bán đổi chác trong trại. Anh giấu kín nó dưới gầm tủ đồ nghề, lẫn trong đống giẻ lau trong góc phòng. Chỗ ấy dù có tổng kiểm soát toàn trại, cán bộ cũng không thèm sờ đến. Từ nhiều tháng nay anh đã vẽ ra trong trí tưởng tượng một ngày về trong bộ cánh đàng hoàng.

Anh làm bộ sửng sốt:

- Sao lại có đứa báo cáo láo đến thế? Xin Ban chớ tin. Được Ban chiếu cố cho làm việc nhàn hạ như nhà cháu, tất nhiên có nhiều đứa ghen ăn tức ở…

Anh sửng sốt khi ông trung tá đứng lên, nhìn vào mắt anh:

- Thế này nhá, nếu chưa có thì kiếm ngay lấy một bộ. Ngày mai hay ngày kia tôi sẽ gọi anh lên, tôi cho anh đi với tôi ra thành phố.


2.

Thành phố ùa vào anh như một cơn lốc. Phố xá đông đúc, người đi lại tấp nập, xe cộ ào ào, còi bóp inh ỏi. Quán xá ghế xếp lấn ra vỉa hè, đầy khách ăn khách uống.

Đã vài lần anh viện lý do chọn sơn để xin được ra thành phố có áp giải, nhưng lần nào cũng bị từ chối. Lần này lại được chính ông giám thị tự lái đưa đi.

Ông cho xe chạy qua các phố lớn, rồi rẽ vào một hàng kem, cho anh được ngồi lẫn với những người không phải tù, được nhẩn nha ăn kem, uống cà phê, rồi mới đưa anh về nhà.

Anh cảm thấy khó xử. Anh băn khoăn. Được đi chơi thành phố là một ân huệ cực lớn, nhưng kèm theo ân huệ này, ắt hẳn ông sẽ đòi anh một sự đền đáp.

Anh chỉ hiểu ra khi trong bữa cơm gia đình có mặt hai cụ thân sinh áo quần chỉnh tề.

- Tôi muốn anh hoạ cho hai cụ nhà tôi – ông giám thị cuối cùng nói ra điều ông muốn – Trông hai cụ thế này được chưa?

Thì ra sự đền đáp là như thế.

Anh họa sĩ ngắm hai cụ hồi lâu rồi rụt rè thưa:

- Báo cáo Ban, ý Ban muốn làm hai bức chân dung, phải không ạ?

- Phải.

- Ban định làm tranh khổ lớn để treo ở phòng khách?

- Không. Tôi muốn có hai bức tranh thờ, phòng khi các cụ nằm xuống thì đã có sẵn… Tranh vẽ cách gì cũng được, miễn đẹp.

- Thế thì, theo ý nhà cháu – anh thẽ thọt – Ban nên thuê thợ truyền thần. Họ chuyên nghiệp, họ quen việc. Chỉ thợ truyền thần mới làm đúng được như ý Ban muốn. Nhà cháu, xin thưa thật, không thạo việc này, e rằng…

- E làm sao?

Anh họa sĩ cố tìm lời giải thích:

- Thưa Ban, người làm nghề nào cũng có cái quen tay của họ, có cái thuật của họ, người khác nghề không làm được. Tranh truyền thần, thưa Ban, khác với tranh hội hoạ…

Ông cau mặt:

- Hừ, đã nói rồi, mà anh cố tình không hiểu. Hay là anh cho rằng chỉ có các anh biết vẽ, còn họ thì không?

- Dạ, hoạ sĩ phải lấy ký hoạ, làm phác thảo rồi mới dựng chân dung – anh vội vã nói – Còn thợ truyền thần thì chỉ cần có tấm ảnh trước mặt là xong. Họ quen làm ảnh thờ. Thậm chí chỉ cần có một bộ mặt, phần còn lại như mũ cối, mũ tai bèo, quân hiệu, quân hàm họ sẽ thêm vào sau… Vâng, làm tranh truyền thần các liệt sĩ không có ảnh chụp khi còn trong quân ngũ là như vậy.
- Anh nói lạ. Người ta không còn ảnh nào khác thì đành chịu. Chứ hai cụ nhà tôi đang sống nhăn. Nói để anh biết, người chết rồi còn có ảnh thì chỉ cần chụp lại rồi phóng to, đâu cần đến thợ truyền thần.

Anh họa sĩ thở dài. Với ông này không thể nói lời từ chối.

- Thưa Ban, nếu Ban đã quyết… Nhưng nhà cháu đâu có được ở đây để làm phác thảo.

Ông giám thị gật đầu:

- Phải. Tôi nghĩ trước cả rồi. Đưa anh ra đây sẽ có đứa thối mồm báo cáo tôi ưu đãi anh thái quá. Chiều nay anh ở đây vẽ phác, hay gọi là cái gì nhỉ, ờ… làm ký hoạ, như anh nói. Tôi sẽ cho hai cụ đi chụp ảnh sau. Hình như ở nhà vẫn còn hai ảnh làm giấy chứng minh đấy…

- Dạ – anh nuốt nước bọt.

- Ở trại, anh cứ theo ký hoạ, theo ảnh mà làm, khổ to bằng nào tôi nói sau. Nhưng gì thì gì, nó phải là tranh thờ. Anh hiểu chứ?

- Dạ.

- Nhớ làm kin kín, đừng cho đứa nào biết, ngoài ông giáo dục. Ông ấy thì không sao.

Thấy anh băn khoăn, ông hiền từ bảo:

- Cứ mạnh dạn làm. Tôi sẽ đãi ngộ thích đáng.

Anh tù họa sĩ hiểu rằng lệnh đã ra. Việc của anh là chấp hành.

Yêu cầu của ông giám thị không cao, nhưng lại khó thực hiện. Bởi vì hai cụ, tiếc thay, không được đẹp lão cho lắm. Cụ ông chẳng may bị hư một mắt do mảnh bom thời kháng chiến chống Pháp, phải đeo kính đen suốt ngày như thầy bói. Cụ bà thì không hiểu sao bị rụng hết tóc đến nỗi đầu trọc lốc, tứ thời sùm sụp chiếc khăn len, chỉ để hở bộ mặt đen sạm, nhăn nhúm. Nếu vẽ cho thật giống thì không đẹp. Mà nếu vẽ cho thật đẹp thì không giống.

Ông trung tá cho anh đem về hai bức ảnh khổ 3×4. Từ hai nhân vật trong ảnh, xấu như ma lem, anh hì hục vẽ hai bức truyền thần bằng chì màu. Với anh đó là một công việc khổ sai. Ở trường Mỹ thuật anh không được học cách vẽ truyền thần. Tuy nhiên, anh cũng tìm được cho mình một chút an ủi như khi anh nhận đơn hàng vẽ các lãnh tụ chưa tối cao – một anh cựu hương sư, một anh cựu ký ga, cả hai đều không đẹp giai, cũng chẳng đẹp lão. Ít nhất thì vẽ họ cũng là sự thay đổi không khí.

Hai bức vẽ mất hơn một tuần thì xong. Con mắt hỏng trong bức ảnh cụ ông đã được thay bằng con mắt thật, với ánh lấp lánh không hề có. Mái tóc cụ bà được tạo lại óng mượt như mái tóc thiếu nữ.

Ông giám thị ngắm nghía hai bức tranh một lúc. Anh thông tin lo lắng theo dõi nét mặt ông. Thượng đế trại suy nghĩ rồi phán:

- Ờ, thế này là cái gì nhỉ…, hừm, là tranh chân dung, chứ không phải truyền thần. Trông cũng tạm được. Nhưng anh không hiểu ý tôi rồi, chán quá. Ảnh thờ là phải đủ cả tay cả chân mới được…

Anh họa sĩ chống chế:

- Thưa Ban, bây giờ người ta lấy chân dung bán thân làm ảnh thờ nhiều lắm ạ.

- Hừ, anh nói lạ – ông giám thị lắc đầu – Đấy là vì người ta không còn ảnh nào khác, thì chịu vậy.

- Dạ, để nhà cháu làm lại – anh thở dài kín đáo.

- Tốt – ông giám thị độ lượng gật – Hai bức này cũng không bỏ đi. Để đấy cho tôi. Lần này làm sơn dầu.

- Dạ. Xin Ban cho mua thêm màu sơn.

- Cái đó không khó. Anh sẽ đi với tôi để mua. Tha hồ chọn. Mà thôi, cứ kê ra, chỉ chỗ nào có, sẽ có người đi mua cho anh. Kẻo cho anh đi nhiều lần, thiên hạ nói ra nói vào.

Anh thông tin nghĩ tới những khó khăn anh sẽ gặp. Ớ trong trại không có lấy một cái ghế bành nào, đừng nói tới ghế bành cổ, có chạm trổ. Trong mình đời anh đã được ngồi trên chiếc ghế cổ một lần, hồi anh còn rất nhỏ. Anh nhớ cảm giác mát rượi của gỗ, màu đen bóng của nó, nhưng những chi tiết thì anh quên. Anh lớn lên giữa những xa lông cẩm lai, xô-pha bọc vải, bàn ghế véc-ni bóng loáng. Trí tưởng tượng của anh không sao tái hiện hoặc tạo ra được một chiếc ghế bành cổ. Đành phải nhờ mấy người bạn tù chụp lại cho anh một bức truyền thần của gia đình họ. Làm được chuyện này không dễ, bởi nó phụ thuộc vào những lần thăm nuôi, những mối liên hệ có thể nhờ vả, và cả sự cho phép của cán bộ giáo dục khi xét đồ thăm nuôi.

Rồi anh cũng hoàn thành hai bức truyền thần, lần thứ hai. Trong hai bức này cả cụ ông lẫn cụ bà mặc áo the, ngồi chễm chệ trên hai chiếc ghế bành kiểu cổ, tay vịn bóng loáng, chạm hai đầu rồng. Bức truyền thần tổ phụ của một người bạn tù đã giúp anh vượt khó.

Ông trung tá hài lòng ra mặt:

- Được, được đấy! Anh này có hoa tay. Khéo!

Ông thưởng cho anh một bao Ba Số. Và hai gói trà Thăng Long hảo hạng, ướp sen:

- Hút thuốc ta không nóng họng. Nhưng Ba Số thơm hơn. Chiêu bằng trà này quên chết! Tôi sẽ cho anh mấy phiếu lưu ký nữa. Sướng nhá!

Anh họa sĩ sướng thật. Anh cảm thấy thoát được một gánh nặng khi nhìn ông giám thị cuộn hai bức tranh mang đi.

Vài ngày sau anh lại bị ông giám thị gọi lên.

- Tôi nghĩ lại rồi. Tôi thích hai bức truyền thần anh vừa họa. Nhà tôi cũng thích. Hai cụ thì khen sao khéo thế, trông ảnh rồi vẽ ra, mà như tạc. – ông cười toác, chẳng còn chút gì của vẻ nghiêm nghị ngày thường – Nhưng xem kỹ lại thì thấy hai bức này vẫn có chỗ chưa được, anh ạ. Không, không phải tại anh. Mà tại tôi. Cụ ông nhà tôi có cái Huy chương kháng chiến mà tôi quên khuấy, không bảo anh vẽ vào. Quan huyện ngày xưa có bài ngà, bây giờ mình có huân chương huy chương, không vẽ cũng hoài. Anh thấy thế nào?

- Dạ! – anh họa sĩ mệt rũ – Xin Ban cứ chỉ thị.

Ông giám thị suy nghĩ lung. Ông chưa quyết ngay.

- Thế này: anh vẽ thêm cái huy chương vào được chứ? Có chút xíu ấy mà.

Anh họa sĩ muốn mếu:

- Thưa Ban, khó đấy. Cái giống sơn dầu nó vậy, thưa Ban. Thôi thì để cháu làm bộ khác…

Suy nghĩ một lát, ông nói:

- Hay là thế này, anh vẽ thêm hai bức nữa. Lần này có cả huy chương cho hai cụ…

- Cả hai ạ?

- Phải. Cụ bà lẽ ra cũng đã có huân chương rồi đấy, còn vướng cái xác nhận. Trên đòi thêm giấy tờ, đòi thẩm tra thêm. Quan liêu bỏ mẹ. Cụ hồi trước hoạt động du kích, cụ dữ lắm đấy. Cái bận bọn Tây đổ bộ lên vùng duyên hải quê tôi, cụ bắn tỉa được khối. Một thằng Tây bị thương, thế nào mà nó lại rúc ngay vào bể chượp, đến khi bán hết nước mắm mới biết có nó ở trong. Kinh! Nhưng rồi chẳng thấy ai bị làm sao. Những chuyện ấy có ông nhà văn ghi lại cả, in thành sách hẳn hoi. Trừ cái chuyện thằng Tây chui vào bể chượp rồi chết trong ấy.

Ông trầm ngâm:

- Đó là những trang sử vô cùng hào hùng của dân tộc ta. Anh ở phía bên kia, anh thấy thế nào? Tự hào quá đi chứ, phải không? Bây giờ đất nước liền một dải, tự hào là tự hào chung, anh cũng có phần. Anh cải tạo tốt, đến khi Đảng, chính phủ xét cho anh về, anh làm việc có thành tích, rồi cũng có huân chương huy chương như thường…

- Thưa Ban, hai cụ nhà thành tích như vậy, phải có huân chương cao mới đáng. Ta có vẽ trước cũng được. Coi như ta đi trước một bước ạ – anh họa sĩ xuýt xoa nhắc lại lời quen của cán bộ trong nhiều việc: “đi trước một bước” – Thưa, Ban lệnh bao giờ phải xong ạ?

- Cứ nhẩn nha làm. Không vội. – ông độ lượng – Quý hồ tinh bất quý hồ nhanh. Quý là ở chỗ chất lượng cao. Trên bao giờ cũng trọng chất lượng, cho nên mới nói sản xuất phải nhanh, nhiều, tốt, rẻ. Có nghĩa là phải nhanh, phải nhiều, nhưng cũng phải tốt, phải rẻ…