NGUYỄN TƯỜNG THỤY - VỤ ÁN THANH TRÌ 25/9/2013 - (toàn phần)
(Vụ án Thanh Trì 25/9/2013 gồm 4 phần đã được gom thành một bài toàn phần)
1/. Nguyễn Phương Uyên bị đánh dã man.
Thông tin trước đó, mẹ con Phương Uyên sẽ bị áp giải lên chuyến bay 6 giờ sáng nay.
Lúc 9 h 01 thì tôi liên lạc được với cháu Uyên. Cháu cho biết chúng áp giải hai mẹ con cháu lên máy bay và đã xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Hiện chúng đang áp giải mẹ con cháu về quê (Hàm Thuận Bắc – Bình Thuận)
Khi hỏi cháu, con có mệt không, Uyên nói sao không mệt hở bố. Nó đánh, nó tát con hộc cả máu mồm máu mũi ra đây này.
Tôi lặng người đi một lúc rồi hỏi, nó đánh con ở sân bay à? Cháu bảo vâng. Nhưng tôi quên không hỏi cụ thể ở sân bay Nội Bài hay Tân Sơn Nhất.
Nói đến đây thì cuộc gọi tạm ngừng, do máy của cháu hết pin. Một lúc, cháu gọi lại, chắc là pin hồi lại chút ít.
Cháu bảo: máy hết pin về đến nhà con sẽ nói chuyện tiếp. Nếu chiều nay con không gọi điện cho bố thì nghĩa là nó mang con nộp cho Tàu Khựa rồi bố ạ.
Nên gọi bọn này là gì đây? Lũ quỷ dữ, lũ khát máu hay bầy thú hoang?
Mong công luận lên tiếng bảo vệ sức khỏe, tính mạng cho Phương Uyên.
.
9h 10′ 26/9/2013
Tường Thụy
Đính chính: Có thể khi cháu Uyên trả lời vâng là nghe không rõ câu hỏi của tôi. Vì vậy việc cháu bị đánh ở đâu tôi sẽ tìm hiểu lại. Tuy nhiên, điều quan trọng là cháu bị đánh chứ không phải bị đánh ở đâu.
2/. Chuyện của bé Thụy Châu:
Bé Nguyễn Thụy Châu vừa nhập trường đại học buối sáng thì buổi tối xảy ra chuyện công an xông vào nhà bắt người đi và bắt luôn cả bé, tất cả là 10 người. Chưa bao giờ cháu tính đến tình huống này. Bé là út nên được bố mẹ cưng chiều hơn tất cả. Bố mẹ bé cho rằng, trong các con, con út là thiệt thòi nhất vì được ở với bố mẹ ít nhất nên tìm cách bù đắp cho bé. Bố có vẻ chiều hơn mẹ, còn mẹ, miệng thì trách bố chiều nhưng lo cho bé cặn kẽ, làm thay con đến từng việc nhỏ nhất.
Những việc bố làm, cháu đều biết cả nhưng không bao giờ cháu bàn. Cháu chỉ đi học, có nói chuyện cũng chỉ nói những chuyện thường ngày ở lớp, chuyện bạn bè.
Tối hôm 25/9, cháu bị bắt rồi chúng thả về nhà. Về cháu đi nằm luôn, còn vợ chồng tôi bời bời bao nhiêu chuyện nên cũng chẳng hỏi han được bé.
Chính vì vậy, đêm qua, tôi mới viết một cái stt nhờ mọi người vào động viên an ủi cháu.
Hôm nay mẹ hỏi:
- Hôm qua bị chúng nó bắt con có sợ không?
- Con có kinh hoàng nhưng không sợ, con có làm gì sai đâu. Có sai là ở họ chứ
- Thế chúng hỏi con những gì?
- Họ hỏi thế nào, con trả lời thế vậy. Con bảo cháu đang ngủ, thấy ầm ỹ ở dưới, nghe thấy tiếng kêu cướp, cướp, cháu chạy xuống thì bị bắt.
Họ bảo con, không được nói là cướp, đó là những người “thi hành công vụ” (!?). Con bảo: “Thế nhà chú, tự nhiên có hàng chục người lạ, phá cửa xông vào thì chẳng gọi là cướp thì gọi là gì?
Con nói thế, họ im, không nói gì nữa.
Vợ chồng tôi phá lên cười, tỏ ý hài lòng, còn bé thản nhiên chẳng cần để ý xem thái độ bố mẹ thế nào. Bé nói thêm:
- Lúc con xuống, còn đi chưa hết cầu thang, họ chỉ vào con bảo: “Con Phương Uyên đấy! Bắt lấy nó”.
Nói thêm về việc Phương Uyên bị công an đánh.
Sau khi chị Nhung và bé Uyên bị chúng xông lên tầng 2 nhà tôi bắt đi, tôi không còn gặp mẹ con cháu nữa. Vì vậy, những gì xảy ra đối với cháu Uyên sau khi cháu bị bắt, tôi không biết được đầy đủ, chỉ biết thời gian mẹ con cháu bị áp giải ra sân bay Nội Bài qua những người đi lên sân bay hỗ trợ: chị Dương Thị Tân, các anh Lê Thiện Nhân, Trương Văn Dũng, Lê Quốc Quyết, Đinh Văn Thi, Tại sân bay này, Trương Dũng đã thực hiện được một video clip tuyệt vời:
Sau khi họ áp giải mẹ con Uyên về quê ở xã Hàm Trí, huyện Hàm Thuận Bắc tỉnh Bình Thuận, như đã hẹn trước, chúng tôi tiếp tục liên lạc ngay với nhau. Điều tôi quan tâm nhất của tôi là Uyên bị đánh như thế nào.
Chị Nhung kể: Chúng xông lên tầng 2, ập vào phòng ngủ, bắt hai mẹ con em. Lúc ấy có khoảng 5,6 tên, trong đó có một tên công an nữ. Chúng rất hung hãn. Chúng túm tóc hai mẹ con dập đầu vào tường, rất đau. Rồi chúng quấn tóc kéo rê lôi xềnh xệch lên xe. Em được biết chúng mang hai mẹ con em đến Đại Áng.
Chị Nhung chỉ biết thế. Nếu là Đại Áng thì chắc là xã Đại Áng cũng thuộc huyện Thanh Trì.
Tôi bảo chị Nhung đưa máy cho cháu Uyên để tôi hỏi chuyện trực tiếp. Chị bảo con nó đang ngủ mệt. Từ lúc về nhà, nó nằm li bì suốt vì đau đớn.
Cầm lấy máy, không đợi tôi hỏi, Uyên nói:
- Bố ơi con đau lắm.
- Thế nó đánh con như thế nào, kể tỉ mỉ cho bố nghe xem nào.
Uyên kể như chị Nhung nói. Tôi hỏi:
- Vậy nó đánh con chảy máu mồm, máu mũi khi nào?
- Ngay khi chúng nó lôi con từ nhà mình ra xe, chúng đánh, chúng tát rồi máu con ộc ra.
Như vậy là chúng đánh Uyên ngay tại nhà tôi, trên phòng ngủ tầng 2. Lúc ấy vì quá hỗn độn nên tôi không biết được.
- Khi vào đồn, chúng tách hai mẹ con ra, chúng có đánh không. Bố nghe mẹ con nói mẹ con ở phòng gần đấy, nghe con la hét ghê lắm.
- Lúc con la là khi chúng tiếp tục xúm vào đánh con. Nó hỏi con về mối quan hệ, con bảo mẹ Nhung là mẹ tôi, bố Thụy là bố tôi, bác Hải là bạn của mẹ tôi còn cậu Thi cậu Quyết là cậu tôi. Ngoài ra con không nói thêm gì nữa, Nó bắt con làm tường trình, con không làm.
- Thôi, bố không dám hỏi nhiều để con nghỉ.
- Vâng, nhưng …
- Nhưng sao, con cứ nói đi.
- Có một thằng nó sàm sỡ con bố ạ
- Nó đã làm gì con?
- Nó sờ vào ngực con. Thằng này mặc áo đen, sọc trắng. Hình nó có trên clip ấy.
Vậy con vào clip trích hình nó ra để xem là thằng nào.
- Vậy để rồi con gửi cho bố.
Khất các bạn nhé. Khi nào cháu chuyển ảnh cho tôi, tôi sẽ mời các bạn xem mặt nó.
3/. Chúng tôi không nói chuyện luật pháp với chị
Mọi ghi chép trong vụ án này, tôi không sắp xếp theo trật tự thời gian mà theo những thông tin nóng hoặc những chuyện mà bạn đọc chưa biết tới. Những thông tin trên mạng, bạn đọc đã biết nên tôi chỉ điểm qua cho dễ hình dung.
Tôi là người bị bắt cuối cùng. Như vậy sau khi 10 người bị bắt đi thì đám công an lẫn côn đồ hoàn kiểm soát nhà tôi, nghĩa là nhà tôi đã bị cướp, chúng đã thay tôi làm chủ. Chúng không cho ai vào nhà, hoặc ai vào thì phải được sự đồng ý của chúng.
Phần này do con gái lớn tôi kể. Vợ chồng tôi sinh 3 con, 1 trai và 2 gái. Tôi dùng luôn tên mình làm tên đệm cho cháu, với con trai thì đặt cùng tên đệm với bố. Tôi đặt tên con như thế, ngoài tình yêu dành cho con, còn có lý do là muốn các con sống phải có nhân cách, sống theo đạo lý, lý tưởng của bố. Hiện con gái út ở với vơi chồng tôi còn 2 cháu lớn ở nơi khác.
Con gái cả tôi là Nguyễn Thụy Trang, đã tốt nghiệp cao học ở Hàn Quốc. Câu chuyện dưới đây tôi ghi theo lời kể của cháu về chuyện xảy ra sau khi cả nhà tôi bị bắt đi.
(tôi thay đổi đại từ “con” sang “tôi” để bạn đọc tiện theo dõi)
Tôi đang ngồi ăn cơm dở thì thấy cái Ngọc Anh (con chú ruột tôi) gọi điện khóc khóc, mếu mếu bảo “Chị ơi mấy chục thằng công an và bọn đầu gấu xông vào nhà chị bắt bác Lân đi rồi. Bác Thụy nó chưa bắt. Bác Lân vừa dúi chìa khóa cho em thì 4-5 thằng xông vào bẻ tay em ra sau cướp mất rồi chị ạ”. Tôi hốt hoảng thế chị Châu đâu, bác Thụy đâu?, nó nói bọn nó chặn cửa em không biết.
Lập tức, tôi với bác Bích (là chị ruột mẹ Lân tôi) đi taxi đi xuống. Lúc này mưa rất to nên gọi mãi mới có xe.
Tôi về đến nhà thì thấy nhiều thằng canh cửa. Nó không cho tôi vào. Tôi bảo:
- Nhà tôi, tại sao lại không cho tôi vào?
Nó hỏi:
- Chị tên là gì?
Tôi nói tên rồi hỏi, có cần đọc chứng minh thư, địa chỉ luôn không?
Tôi hỏi:
- Tại sao các anh lại tụ tập ở nhà tôi đông thế này? Bố mẹ tôi đâu? Em tôi đâu?
Nó bảo mời chị vào nhà chúng tôi trình bày.
Vào nhà tôi thấy ông Quyết phó cụm dân cư, một người mà chúng nó bảo là bạn của bố tôi, sau này tôi mới biết là chú Đinh Văn Thi.
Tôi hỏi tại sao các anh tụ tập ở nhà tôi mà người nhà tôi lại không có ai cả thì chúng nó chỉ ông kia bảo đây là bạn bố chị, bố chị biết anh này.
Tôi bảo tôi không biết, đây không phải người nhà tôi.
Lúc này, tôi vô cùng lo lắng cho bố mẹ và em Châu tôi. Tôi hỏi:
- Bố mẹ tôi đâu? Em tôi đâu?
- Chúng tôi đã “mời” về trụ sở làm việc
- Bố mẹ tôi tội gì mà các anh bắt về trụ sở?
- Bọn tôi kiểm tra hành chính, bố chị không hợp tác chửi bới chống đối.
- Thế các anh kiểm tra hành chính, các anh có giấy tờ không?
Nó bảo: có (sau tôi biết là thằng này nói láo, chứ làm gì có giấy tờ nào)
Tôi lại hỏi:
- Vậy tôi hỏi các anh, các anh bảo bố tôi chống đối, chửi bới các anh, các anh mời về trụ sở, tất nhiên tôi không tin vì bố tôi không làm điều gì sai pháp luật, thế mẹ tôi, em tôi có chửi bới các anh không?
Nó bảo, mời về là có lý do, có thể là làm chứng hay vấn đề khác.
Tôi hỏi lý do gì, nó cứ loanh quanh.
Tôi nói một hồi:
- Ừ, thì cứ cho có lý do đi, các anh “mời” có được sự chấp thuận của em tôi không? Mai em tôi vào học rồi, nó không tội gì mà các anh bắt nó đi như thế. Các anh tính làm sao? Nếu như các anh bảo là mời, thì phải có sự đồng ý của người được mời, em tôi về nó bảo là không đồng ý thì lúc đấy các anh có chịu trách nhiệm không?
Các anh bảo mời, vậy hiện nay bố mẹ tôi cũng bị các anh “mời” rồi, tôi hiện tại là người đại diện pháp luật hợp pháp của bố mẹ tôi, của em tôi. Tôi yêu cầu được biết các anh đem bố mẹ tôi và em tôi đi đâu.
Một thằng nói, liệu em chị có đồng ý cho chị làm đại diện pháp luật không? (thằng này là thằng Khoa, trưởng công an xã thì phải)
Tôi nói:
- Muốn biết em tôi có đồng ý hay không thì phải liên lạc được, giờ các anh bắt hết đi rồi. Yêu cầu anh cho tôi liên lạc với em tôi.
Nó không nói được, trả lời cùn rằng tôi không phải giải thích với chị.
Một thằng mặc thường phục nó bảo thằng kia: “Không phải nói chuyện với con này”
Tôi nghiêm giọng:
- Anh gọi ai là con? Anh có phải là công an không?
Nó không dám nhận, bảo không phải. Tôi tóm luôn lấy:
- Anh không phải là người có chức trách, yêu cầu ra khỏi nhà tôi.
Một thằng nhả ra một câu ngu như lợn:
- Đây là nhà bố chị, không phải nhà chị.
- Các anh bắt hết bố mẹ và em tôi đi rồi, tôi là người thừa kế hợp pháp, tôi có quyền cho ai vào nhà, có quyền đuổi người không có chức trách ra.
Đuối lý, một thằng yếu ớt chữa, bảo thằng này là dân phòng.
Tôi nói:
- À, dân phòng hả? Cũng là đại diện cho chính quyền, chính quyền gọi dân là con này con nọ cơ đấy. Tôi yêu cầu anh kia xin lỗi tôi.
Thằng kia nhơn nhơn ra bảo là nói không có ai nghe mà cũng đòi nói.
Tôi đành dạy chúng:
- Con người ta sai thì phải biết xin lỗi, sai mà không biết xin lỗi thì không phải là con người mà là con khác.
Nghe tôi nói thế, thế nó lỉnh ra ngoài cửa.
Xong, bọn chúng lập biên bản kiểm tra hành chính, ghi tên bố tôi.
Tôi bảo: ơ hay, các anh lập biên bản hành chính, ghi tên bố tôi thì phải có bố tôi có mặt, nếu bố tôi không có mặt thì lúc đấy các anh mới được tự ý ký với nhau. Giờ các anh bắt bố tôi đi rồi, các anh tự ghi với nhau là làm sai quy trình thủ tục.
Một thằng mặc thường phục vào bảo bọn tôi tự biết quy trình, thủ tục.
Tôi hỏi:
- Anh là ai? Anh có chức phận gì?
Nó trả lời, nó là công an huyện
Tôi nói:
- Anh là công an, anh mặc thường phục tôi yêu cầu anh cho tôi xem thẻ ngành.
Nó bảo tôi chỉ cho chị nhìn, không cho chị xem.
Nó chìa ví ra, thấy cái mặt sau của thẻ (mặt không có tên)
Tôi nói tiếp:
- Các anh làm việc với dân phải chào theo điều lệ, cho xem thẻ ngành gồm họ tên đầy đủ
Bí quá, nó nói cùn:
- Chúng tôi không nói chuyện luật pháp với chị
Tôi nói:
- Ơ, công an không nói chuyện luật pháp thì nói luật rừng à?
Nó bảo chị nói nhiều, làm cản trở việc chúng tôi lập biên bản, tức là cản trở người “thi hành công vụ”.
Một thằng dọa:
- Chị có thích bọn tôi mời về trụ sở luôn không.
Tôi thách:
- Thích thì cứ việc, đây chả sợ.
Thằng xưng là công an huyện bắt chú Thi xóa ảnh đi.
Tôi nói:
- Ơ hay, sao lại xóa, công an làm việc chúng tôi có quyền quay chứ. Nó bảo quay phim chụp ảnh cá nhân phải xin phép. Tôi bảo, công an đi làm việc không phải cá nhân, dân có quyền quay. Dự thảo không được quay chụp công an làm việc bị chửi ê chề quá nên bỏ rồi, anh biết chứ?
Nó tức quá không làm được gì. Lúc sau, thấy ồn ào ngoài cửa. Bạn bố tôi đến.
Tôi đi ra thì bọn nó cứ bảo thôi chị bầu bí ra làm gì, chị phải lo cho con chị.
Tôi nói:
- Tôi lo cho con tôi nhưng tôi lo cho bố mẹ tôi hơn, bố mẹ tôi sinh ra tôi, có tôi rồi mới có con tôi, giờ tôi không biết bố mẹ tôi sống chết thế nào.
Nói rồi tôi lao ra cửa, tôi nói to với mọi người:
- Cháu là con bố Thụy. Cháu mời tất cả mọi người vào nhà.
Qua tiếp xúc với chúng, tôi thấy mất dạy nhất thằng Khoa trưởng công an xã Vĩnh Quỳnh và thằng mà nó bảo là dân phòng.
Cái Ngọc Anh kêu bọn nó cướp chìa khóa em lằn hết cả tay.
Sau đó tôi thấy mẹ tôi, em Châu với cô Tân về. Châu thì đi chân đất, còn cô Tân chân đất chân dép.
Cuối cùng thì đám công an lẫn côn đồ cũng rút đi. Mẹ tôi, cô Tân cùng bạn bè của bố tôi ra nơi giam giữ đòi bố tôi và các chú.
Phản đối bắt người phi pháp
4/. Chân dung kẻ sàm sỡ Phương Uyên
.
Sau khi kỳ 2 của loạt ghi chép này đăng lên, facebooker Thuy Trang Nguyen có viết bài:
CẦN TÌM GẤP TÊN CÔNG AN NẦY – HẮN ĐÃ BÓP VÚ NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN – (GHI CHÚ: HẮN ĐANG LÀM AN NINH NỘI BÀI)
Các anh chị ở Hà Nội hãy giúp chúng tôi truy tìm tên Công An trong hình nầy, hắn đã sổ sàng bóp vú Nguyễn Phương Uyên. Nếu có được hình ảnh rõ hơn và chi tiết về viên công an nầy thì chúng ta sẽ đưa lên công luận đồng thời tố cáo tội ác an ninh CSVN .
Chúng tôi sẽ làm đơn tố cáo lên Hình Cảnh Quốc Tế INTERPOL để họ lưu giữ hồ sơ nầy.
Trích đoạn nói chuyện giữa blogger Nguyễn Tường Thụy và Phương Uyên :
- Có một thằng nó sàm sỡ con bố ạ
- Nó đã làm gì con?
- Nó sờ vào ngực con. Thằng này mặc áo đen, sọc trắng. Hình nó có trên clip ấy.
Vậy con vào clip trích hình nó ra để xem là thằng nào.
Facebooker Thuy Trang Nguyen đưa lên mạng những hình ảnh cắt từ clip ra như sau:
Khi trả lời đài RFA chị Nhung cũng cho biết:
Còn con tôi họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương tâm, đau lòng.
Tuy vậy, tôi chưa dám chắc có phải tên an ninh này không vì chỉ có Phương Uyên mới nhận diện chính xác nó.
Sau đây là tin nhắn của Phương Uyên gửi cho tôi tối nay:
Bố ơi, bố có đó không?
Con gửi hình cho bố như hôm qua con hẹn với bố:
- Chính là thằng này đấy bố:
Như vậy, tên lưu manh này đã bị Phương Uyên nhận diện và việc Thuy Trang Nguyen chỉ ra tên này đã đúng.
Cần giải thích rằng, clip này là giúp Phương Uyên nhận diện tên lưu manh chứ không phải gồm cả cảnh nó sàm sỡ Phương Uyên. Hành vi khốn nạn của nó, nó thực hiện ở chỗ khác chứ không phải ở chỗ đông người.
Đoạn video clip quay ở sân bay là do anh Trương Văn Dũng thực hiện – một clip rất có giá trị, tất nhiên không chỉ giúp Phương Uyên nhận diện kẻ lưu manh mà còn ở nhiều khía cạnh khác nữa. Trong hoàn cảnh như thế, để có được clip này phải cần đến hành động khôn ngoan và dũng cảm.
.
27/9/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét