Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

Phạm Chí Dũng - Tâm thư gửi công nhân: Người với người không thể giết nhau



Phạm Chí Dũng - Tâm thư gửi công nhân: Người với người không thể giết nhau




10300119_10152354597478808_7599216622135522583_n.jpg
Tai họa đã nổ ra! Hình ảnh một người dân Việt Nam điên cuồng nhảy nhót trên xác những công nhân Trung Quốc chính là cái cớ thuyết phục nhất để chính quyền Bắc Kinh không còn ngần ngại phát động một cuộc chiến tranh với đất nước chúng ta, nếu quả họ muốn và dám làm như thế!



Ai?


Ai là kẻ đã gây ra cái chết của hàng loạt công nhân Trung Quốc ở Vũng Áng, Hà Tĩnh trong vài ngày qua? Tại sao những thân phận làm thuê cùng tình cảnh và cùng tầng lớp công nhân lại bị đối xử quá sức dã man chỉ vì nguyên do khác biệt quốc tịch?

Lịch sử các cuộc cách mạng của giai cấp công nhân Việt Nam trước năm 1945 và trước năm 1975 đã không hề dơ dáy hình ảnh hôi của từ một số người được gọi là công nhân như giờ đây. Nếu châm ngôn Trung Hoa từng miệt thị “Bạo lực là thủ đoạn sau cùng của kẻ không có năng lực”, liệu hàng loạt cuộc tấn công và đốt phá các nhà máy, văn phòng doanh nghiệp Trung Quốc ở Bình Dương và Đồng Nai có khiến vinh danh hơn quyền lực của giai cấp công nhân? Hay chỉ tái hiện hình ảnh “vô sản lưu manh” được mô tả cho thời kỳ đầu cách mạng của người nghèo?

Phải chăng một số người dân và công nhân chỉ muốn thay thế thứ bạo lực chế độ bằng một thứ bạo lực khác chỉ để thỏa mãn cá nhân họ, muốn trút cơn giận dữ tích tụ lâu năm đối với chính quyền Việt Nam vào những người lao động tha phương Trung Quốc? Hay muốn làm sống lại hình ảnh thú tính của hàng trăm người vây đánh đến chết một vài kẻ trộm chó mèo đang diễn ra nhan nhản ở nhiều tỉnh miền Bắc?

Trận đốt phá và hôi của xảy đến tại các tỉnh Bình Dương và Đồng Nai đã làm ố mờ tính thanh khiết của phần đông lớp công nhân chỉ muốn bày tỏ lòng yêu nước một cách ôn hòa. Biểu tình tự phát đã quá nhanh và quá sớm bị lợi dụng vào những động cơ vụ lợi, giẫm đạp lên chính lợi ích của người công nhân trong xí nghiệp, dù đó là cơ sở của Trung Quốc hay Đài Loan.

Chúng ta đang làm biến mất tính liêm sỉ của người Việt và tự tước đoạt chính nồi cơm và kế sinh nhai mỗi ngày của gia đình và con cái chúng ta!


Tai họa!


Tai họa đã nổ ra! Vài trăm kẻ nhiệt tình đốt phá và hôi của đã làm xấu đi ghê gớm phương châm biểu tình ôn hòa chính đáng của cả một cộng đồng lớn. Càng có thể tạo dựng những chứng cứ chắc chắn để chính quyền tìm cách khống chế và đàn áp những cuộc biểu thị lòng yêu nước của nhân dân.

Tai họa đã nổ ra! Những cái chết vô cớ và tức tưởi của công nhân Trung Quốc trong cơn cuồng bạo của đám đông bầy đàn Việt Nam đang khiến cho không khí hằn thù dân tộc bùng phát và văn hóa nhân dân bị đẩy xuống tận cùng!

Tai họa đã nổ ra! Hình ảnh một người dân Việt Nam điên cuồng nhảy nhót trên xác những công nhân Trung Quốc chính là cái cớ thuyết phục nhất để chính quyền Bắc Kinh không còn ngần ngại phát động một cuộc chiến tranh với đất nước chúng ta, nếu quả họ muốn và dám làm như thế!

Lịch sử đang dần tái hiện. Cách đây 35 năm, ngay sau chiến dịch “bài Hoa” và cuộc di tản Hoa kiều ở Việt Nam, chiến tranh biên giới phía Bắc đã bùng nổ. Một quốc gia với ý thức hệ “ngàn năm Bắc thuộc” luôn chỉ chờ có thế.

Nhưng giờ đây, có gì bảo đảm là chúng ta sẽ chiến thắng và “Dạy cho quân xâm lược Trung Quốc một bài học” như họ đã từng muốn dạy dỗ chúng ta? Khác rất nhiều với bối cảnh năm 1979, nội trị quốc gia chúng ta đang rối loạn, kinh tế lao về miền khủng hoảng, dân chúng không chỉ phẫn nộ trước người bạn “Bốn Tốt” tham lam, tiểu xảo và bẩn thỉu, mà còn muốn phản kháng cả đảng cầm quyền Việt Nam về tất cả những hỗn mang xã hội mà họ đã gây ra…

Làm sao để chiến thắng Trung Quốc nếu Tổ quốc ta bị xâm lược? Làm sao để chiến đấu, hay chỉ là biểu lộ cơn giận dữ trả thù dân tộc cực đoan, nhưng sau đó chính những kẻ cực đoan này sẽ biến mất ngay khi chiến tranh ập tới?



Hãy thành lập các nghiệp đoàn lao động độc lập!


Chính vào lúc này, các bạn, những người công nhân có lương tri và văn hóa, hãy tẩy chay, lên án và loại trừ những kẻ lợi dụng biểu tình để kiếm chác và trả thù dân tộc.

Cũng chính vào lúc này, các bạn hãy tự lập ra những nghiệp đoàn lao động độc lập của mình, thay vì tổ chức công đoàn cơ sở mà tuyệt đại đa số đã bảo thủ chính trị và rệu rã đến mức không thể bảo vệ lợi ích lao động và quyền được lên tiếng cho giai cấp công nhân Việt Nam.

Nghiệp đoàn lao động độc lập của các bạn, do chính tay các bạn bầu ra và vận hành, sẽ là nơi định hướng cho những cuộc biểu tình chống Trung Quốc nhưng không bị xen cài các động cơ vụ lợi hoặc bị lũng đoạn bởi hành vi bạo lực.

Đã đến lúc chính quyền, Tổng liên đoàn lao động và công đoàn cơ sở không nên và không thể quay mặt với tổ chức nghiệp đoàn lao động độc lập của tầng lớp công nhân Việt Nam. Tình trạng hầu như tê liệt của không chỉ công đoàn cơ sở mà cả lực lượng cảnh sát chống bạo động trước đám đông biểu tình và đốt phá không thể kiểm soát ở một số địa phương vừa qua, đã là một bằng chứng hùng hồn về trạng thái mất năng lực của những người luôn tránh né và ngăn cấm quyền tự do hội họp và tự do lập hội của nhân dân, ít nhất từ khi Hiến pháp năm 1992 quy định các quyền này cho đến nay.

Ngược lại, tổ chức nghiệp đoàn lao động độc lập, nếu được tổ chức hợp lý, còn giúp chính quyền trong việc tự dàn xếp những mâu thuẫn và phát động từ đám đông công nhân, và ngay trước mắt là giải quyết mối xung đột với các nhà máy, doanh nghiệp và công nhân Trung Quốc.


Người với người không thể giết nhau!


Chỉ đến lúc này và khi đã lồ lộ hậu quả giết chóc do hằn thù dân tộc, hẳn một số giới chức cao cấp trong chính quyền mới nhận ra rằng nếu họ sớm chấp nhận đề nghị lập tổ chức nghiệp đoàn lao động độc lập của các nước chủ chốt trong Hiệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP), có lẽ tình thế đã không rơi vào hiểm nghèo như ngay lúc này, đối với an nguy dân tộc và cả với số phận cùng tài sản của họ.

Hiện tại lại tiếp biến đến tương lai. Tương lai đó không hề xa xôi, ứng với cuộc trả thù dân tộc vào lúc này và có thể dẫn đến một sóng triều đỏ hồi tố dữ dội và sắc máu trong những tháng năm tới, của hàng triệu công nhân kiệt sức và dân oan mất đất đối với các quan chức chính quyền và công an.

Kinh tế sẽ hoàn toàn đình đốn. Đất nước sẽ rơi vào hỗn loạn và tan hoang. Không chỉ chế độ mà nhiều gia đình sẽ tan nát. Một góc hình ảnh nạn đói 1945 sẽ có thể tái hiện…

Dù đã quá muộn, nhưng vẫn phải làm một điều gì đó để tình thế bớt tồi tệ. Nếu chính quyền còn cần đến tiếng nói của xã hội dân sự độc lập hầu mong tạm bình ổn tình hình, những công dân nhỏ bé như tôi và các bạn - với tư cách là thành viên của xã hội dân sự và đấu tranh cho người nghèo cùng nền dân chủ Việt Nam - chúng tôi sẵn lòng gặp gỡ, chia sẻ và đối thoại với công nhân, nông dân và với cả chính quyền để tìm đến một tinh thần dung hòa các mâu thuẫn, khoan dung tình cảm cùng lối ra cho các vụ bạo lực, và hơn hẳn thế là lối thoát cho một cuộc khủng hoảng xã hội đang có nguy cơ bùng phát ở Việt Nam.

Vài dòng tâm thư tha thiết này xin gửi đến các bạn công nhân. Chúng ta biểu tình và đấu tranh để đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam giảm thiểu thái độ nhu nhược và tư tưởng chủ bại trước Trung Quốc, không can thiệp thô bạo vào các cuộc biểu tình ôn hòa, nhưng chúng ta không nhằm phô trương lời lẽ và hành vi hiếu chiến của mình.

Chúng ta biểu tình để phản kháng nhà cầm quyền Trung quốc và để cả thế giới hiểu được nhân dân Việt Nam là Chính nghĩa, nhưng không gây thêm mối thâm thù dân tộc với nhân dân Trung Hoa.

Tuyệt đối không phải là kẻ thù trên mặt trận, chúng ta và các công nhân Trung Quốc đều là con người.

Người với người không thể giết nhau!



Nhà báo độc lập Phạm Chí Dũng

Tác giả gửi cho BVN



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét