Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Người Buôn Gió - Lý do của sự không biết.





Người Buôn Gió - Lý do của sự không biết.






tra hoi.jpeg
Hình minh họa trên mạng internet




Có lẽ nhìn bên ngoài thì đúng là từ '' làm việc''.  Cả hai đều mặc thường phục, họ ngồi đối diện nhau qua cái bàn gỗ trong trụ sở công an. Người hỏi cung có giấy bút , còn người bị hỏi hai tay đặt trên bàn. Ở giữa họ là khay trà mạn, cái gạt tàn và bao thuốc cùng hai cốc cà phê đá uống dở. Một chốc người này rót nước cho mình rồi rót luôn cho người kia.


Không có tiếng quát tháo, đập bàn như ta thường hình dung cảnh tra khảo. Chỉ có đôi lúc người hỏi cung ngiến răng ném con mắt đầy hăm doạ vào kẻ bị hỏi. Còn kẻ bị hỏi cũng có lúc quắc cái nhìn đầy căm thù vào phía đối diện. Nhưng giây đó qua rất nhanh, cả hai đều biết kiềm chế.


Đây là ngày làm việc thứ sáu họ làm việc liên tục, cứ đúng 8 giờ sáng hai người đàn ông xuất hiện tại cổng trụ sở công an, họ đi qua mặt trực ban chỉ gật đầu chào. Buổi trưa họ nghỉ giải lao ăn cơm cùng với những người công an ở đó. Sau khi ăn mỗi người ngả lưng trên cái ghế dài tại chỗ mình nằm nghe nhạc từ điện thoại. Đến chiều như mọi người khác, họ đứng dậy chào nhau và ra về, ai đi đường người đó. Người bị hỏi cung đi bộ lững thững về nơi ở tạm, anh ta hiểu có người khác sẽ đi theo mình để xem mình có ghé vào đâu hoặc thái độ gì. Có hôm anh ta dừng lại bên bàn cờ tướng vỉa hè, chỉ trỏ vài nước, xem một lúc rồi mới đi.


Không phải anh ta làm thế để tỏ vẻ mình là người '' trong sạch'' với những người đang hỏi cung, họ quá rõ về nhau. Sự thản nhiên của anh ta chỉ khiến cho những người hỏi cung hoài nghi anh ta là thành phần nguy hiểm hơn mà thôi. Anh ta cũng không muốn họ nghĩ anh ta như vậy, như thế chỉ khó khăn cho mình hơn. Nhưng lúc này anh ta cần làm như vậy, bởi nhà anh cách đây gần hai ngàn cây số, anh ta có đứa con nhỏ hàng ngày vẫn phải đón đưa đi học. Lúc này vợ anh phải nhờ ai đó đón con.


Những người đi theo không phải để quan sát anh ta sẽ gặp ai, họ hiểu anh ta đủ khôn để không làm thế. Vậy họ theo làm gì.?  Sợ anh ta bỏ trốn về ? Cũng không, anh ta bị giữ hết một số giấy tờ và đồ vật, chỉ còn vẹn vẻn trong túi 200 nghìn. Anh ta không phải tiêu đến 200 nghìn đấy vào việc ăn uống hay mua thuốc lá hoặc thuê phòng ngủ, vì công an đã lo cho anh ta đủ những nhu cầu đấy. Anh ta chẳng thể đi về mà bỏ lại giấy tờ tuỳ thân, đồ vật và 200 nghìn VNĐ không thể đi được quãng đường xa như thế.


Những người bám theo chủ ý quan sát anh ta có sốt ruột không, có bồn chồn hay bứt rứt muốn về nhà  hay không.? Chính vì thế, anh ta phải làm ra vẻ không có việc gì phải vội về, dù anh ta rất nhớ con. Anh ta biết thằng bé hàng ngày về nhà không thấy bố, sẽ rất buồn và lo lắng. Anh ta nhủ thầm - hãy cố gắng cùng với bố, con trai bé nhỏ.


Người hỏi cung càng không sốt ruột, anh ta ở thế thượng phong về không gian cũng như thời gian. Nhà anh ta ở đây, công việc anh ta hàng ngày làm vậy. Có mười năm nữa thì anh ta vẫn hàng ngày đặt ra những câu hỏi cho những kẻ ngồi trước mặt. Sau ngày làm việc, có thể anh ta gặp bạn bè nhậu lai rai, hoặc đến câu lạc bộ đàn ca tài tử luyện một vài bài vọng cổ, thu vào điện thoại. Lúc giờ nghỉ trưa anh ta mở và mời kẻ bị hỏi cung cùng nghe. Đôi lúc anh nhắc chuyện vợ con anh ở nhà cho kẻ bị hỏi cung nghe, như những người bạn tâm sự với nhau. Có thể anh ta  chỉ đơn giản kể cuộc sống gia đình bình thường , kể  theo kiểu tâm sự với người nào đó, những câu chuyện nho nhỏ trong mỗi gia đình. Về bà xã thích nấu món gì, về đứa con hay quấn bố thế nào.


Nhưng cũng có thế anh nhắc nhở kẻ đối diện phải dấy lên sự sốt ruột trở về với gia đình của hắn.


Kẻ bị hỏi cung không sốt ruột, anh ta hiểu một điều rất xương máu, nếu nôn nóng vài ngày thì có thể sẽ dẫn đến phải nôn nóng chờ đợi nhiều năm. Nếu không phải là mình thì cũng là người khác sẽ phải chịu cảnh đó. Nhiều người bị hỏi cung triền miên, đã mệt mỏi, ức chế hay suy sụp nhận hay khai ra ai đó cho tạm chấm dứt những buổi hỏi cung ròng rã không biết bao giờ mới dứt. Những cuộc hỏi cung như những giọt nước rỏ vào đầu một người bị bắt ngồi im. Từng câu hỏi như từng giọt nước rỏ tong tong xuống đỉnh đầu. Những câu hỏi có khi lặp đi lặp lại đến mười lần từ ngày này qua ngày khác. Thử hình dung xem, trong khi con nhỏ ở nhà chờ bố đón, thân xác bị giữ ở đây chỉ để trả lời những câu hỏi lặp lại một cũ rích. Muốn thoát khỏi câu hỏi cũ rích gây ức chế đó chỉ có một cách là trả lời bằng câu trả lời mới. Và như mạch nước được khơi, người hỏi cung sẽ khai thác khéo léo đến khi ra nguồn nước. Lúc đó sẽ là án tù nhiều năm cho kẻ bị hỏi cung hay đồng bọn. Khi đó sẽ tha hồ mà chờ đợi, nôn nóng trong trại giam.


Kẻ bị hỏi cung cúi đầu mỉm cười khi gặp lại câu hỏi cũ. Người hỏi cung cũng mỉm cười nói.


- Tôi thâý anh lãng mạn thật đấy, thỉnh thoảng anh lại mỉm cười như thú vị với gì đó trong hoàn cảnh này.


Kẻ bị hỏi cung trả lời câu hỏi với nội dung y như lần trước không sai một chữ, không thừa cũng chả thiếu. Xong anh ta lại mỉm cười. Anh ta đang nghĩ trong giáo án dạy hỏi cung của một cơ quan an ninh một nước Cộng Sản ở Đông Âu có dạy rằng. Với những câu hỏi lặp đi lặp lại, thì trước sau dẫn đến kẻ bị hỏi cung sẽ phát cáu, uất ức, gào hét hoặc khóc lóc , van xin...tóm lại những kẻ bị hỏi thế sẽ phải phát điên. Anh ta bật cười vì anh ta đang đặt vấn đề ngược lại, có bao giờ những kẻ đặt câu hỏi lặp đi lặp lại thế cũng phát điên không.? Nếu như người bị hỏi cung mất kiên nhẫn kiểm soát mình, thì cũng có lúc người hỏi cung cũng sẽ bị mất kiểm soát vì những câu hỏi lặp đi lặp lại như vậy lắm chứ.


Cuối giờ, người hỏi cung xếp tập giấy lại nói.


- Thái độ anh làm việc rất tốt, chấp hành đúng giờ giấc, làm việc nghiêm túc. Nhưng tôi nói thật, cả tuần mà không có hiệu quả hay gì mới để chúng tôi xem xét dỡ bỏ biện pháp ngăn chặn, trả giấy tờ hay đồ đạc cho anh về. Giờ anh về nghỉ ngơi, mai là chủ nhật anh cứ ở chỗ ở đó nghỉ mà suy nghĩ, sang tuần chúng ta tiếp tục lại 8 giờ sáng ở đây.


Kẻ bị hỏi cung mân mê bao thuốc nói.


- Tôi hết thuốc lá rồi.


Người hỏi cung.


- Tí ra cửa tôi mua cho anh, cứ thế này thì anh không thấy mệt sao.?


Người bị hỏi cung nhìn thẳng vào mắt người hỏi cung như muốn bảo anh nói thêm nữa đi. Người hỏi cung hiểu ý thừa nhận.


- Và cũng mệt cả chúng tôi nữa.


Người bị hỏi cung châm điếu thuốc, có vẻ anh ta chưa muốn về, anh rót nước uống rồi hỏi.


- Ông muốn tôi kể cho ông nghe một câu chuyện đời tôi không.?


Người hỏi cung sững người, rồi anh ta cười như bắt gặp sự thú vị, anh ta hồ hởi ngồi lại và hào hứng nói.


- Kể đi nào, anh em có gì tâm sự như đàn ông với nhau , có gì mà ngại.

Người bị hỏi cung bắt kể.


- Ngày trước tôi ở trong giới giang hồ, chúng tôi hay tụ ở một điểm, ở đó có bàn đèn thuốc phiện, có cờ bạc, có rượu, ở đó tiêu thụ luôn đồ gian và cho dân giang hồ vay lãi. Một hôm tôi đang ngồi cùng với hai người khác dưới nhà, hai người kia bàn chuyện sẽ '' đập hộp '' một kho vải. Chủ '' sới'' bỗng gọi tôi lên gác và hỏi.


- Mày có định tham gia cùng chúng nó không.?


Tôi lắc đầu, ông ta chửi.


- Đm mày không tham gia, thì mày nghe chuyện chúng nó làm gì. Lỡ chúng nó bị lộ thì nó nghi mày. Nhỡ mày bị bắt vì cái gì công an nó đánh mày, nó bắt mày khai để chuộc tội, mày biết chuyện mày khai ra à. Cái gì mình làm cùng thì hãy để ý, còn không thì đừng để ý đến chuyện người khác. Còn đã là chuyện mình thì phải chọn anh em sinh tử, phải cẩn thận chắc chắn từng chi tiết nhỏ. Nếu có thằng nó biết kế hoạch của mình mà nó không tham gia, cũng phải huỷ luôn. Vì có trót lọt thì chắc gì vài năm sau không bị khui ra.


Kẻ bị hỏi cung dừng lại kéo hơi thuốc, uống ngụm nước, rồi kể tiếp.


- Đó là câu chuyện thực tôi gặp, còn một câu chuyện nữa tôi thấy trong phim. Cuốn phim mở đầu là một người Maphia bị giết, đồng bọn anh ta mang anh ta đi chôn tại một nghĩa địa, họ muốn giấu không cho ai biết, nhưng cũng muốn đồng bọn mình được chôn cất tử tế, họ thuê người phu huyệt đào sẵn mộ. Khi chôn xong, tên cầm đầu hỏi người phu huyệt.


- Anh ở đây bao nhiêu năm.?
- Dạ thưa ông, hai mươi năm
- Anh có biết vùng đất kia '' gia đình '' nào quản lý không.?
- Thưa ông không ạ, tôi chỉ biết việc mình làm thôi.


Tên cầm đầu quay sang đồng bọn bảo.


- Đây là một người đàn ông chân chính, anh ta ở đây đã 20 năm, chỉ biết việc mình làm, ngoài ra anh ta không biết đến việc của ai khác.


Nói xong hắn quay lại vỗ vai như khen ngợi người phu huyệt.


- Anh có vợ con chứ.
- Tôi có vợ và hai con, tôi chỉ nghĩ đến họ.


Tên cầm đầu rút xấp tiền hài lòng trao cho phu huyệt kèm lời khuyên.


- Hãy luôn yêu thương họ như những gì anh đang làm bây giờ, hãy nhớ điều đó.


Kẻ hỏi cung ngừng lại, động tác rít thuốc và uống nước lặp lại như trước.  Đôi mắt người hỏi cung nheo lại như suy ngẫm xem đối tượng định diễn biến tiếp thế nào. Kẻ bị hỏi cung nói như trả lời ánh mắt của người hỏi cung.


- Ông bảo làm việc với tôi không hiệu quả, chỉ vì các ông nghĩ người như tôi có điều kiện biết nhiều tin tức hoạt động của người khác. Ở vế thứ nhất các ông nghĩ đúng. Quả thực tôi có điều kiện để biết người khác làm gì. Nhưng các ông nghĩ sai về cái thứ hai, đó là tôi không biết. Chính vì thế chúng ta sẽ còn cứ làm việc thế này. Các ông cố khai thác những điều các ông nghĩ tôi biết, mà thực ra tôi không hề biết. Bởi vì tôi không muốn biết, tôi có những bài học là có ngày phải ngồi đối diện để nghe các ông tra hỏi. Sức người có hạn, tinh thần, thể xác, gia đình đủ thứ, khó mà kìm chế. Thế nào cũng có lúc bật ra, nên tôi tính trước là không nên biết gì về người khác làm. Bài học tôi được dạy cách đây đã 20 năm rồi. Đó là lý do tôi không biết gì chứ không phải tôi ngoan cố hay bản lĩnh gì cả.


Người hỏi cung bật thốt.


- Được, chuyện hay. Thôi giờ về nghỉ đã, sang tuần làm tiếp.

Nhưng sang tuần họ không phải làm việc. Với 200 ngàn trong túi, kẻ bị hỏi cung quyết định bỏ lại giấy tờ, điện thoại. Hắn đến một cửa hàng bán băng đĩa, khi mua xong cái đĩa hắn hỏi tôi đi qua cửa sau về cho gần được không. Chủ quán gật đầu. Hắn đi ra cổng sau gọi xe ôm mất 10 ngàn ra đầu đường quốc lộ. Hắn nhảy luôn lên một chiếc xe khách đang ra Phan Thiết, sau đó hắn lên tàu giá rẻ ra Bắc chỉ 150 ngàn đưa cho người soát vé, 40 nghìn đủ ăn vớ vẩn ngày rưỡi trên tàu khi đến Vinh, nơi mà hắn có quá nhiều đồng bọn. Một tuần sau khi hắn làm lại sim điện thoại, người hỏi cung gọi trách.


- Sao ông không quân tử, đã nói thứ hai làm thì phải lên chứ, bỏ về không nói anh em một câu.?


Hắn trả lời.


- Tôi quân tử theo đúng lời ông, ông bảo làm việc hiệu quả ông trả giấy tờ và đồ. Tôi nghĩ như ở hiệu cầm đồ, ông là chủ hiệu, đồ của tôi ông  giữ, tôi có tiền thì tôi chuộc, không có tiền tôi không lấy đồ. Ông có thấy thằng chủ hiệu cầm đồ nào đi trách kẻ mang đồ đến cầm là không chịu chuộc không.?  Vả lại tôi đã kể cho ông nghe câu chuyện cuối cùng, đó là lời chia tay ông không thấy sao.?


Tiếng cười trong điện thoại.


- Thì tôi cũng hiểu, phải báo cáo sếp, thứ hai báo xong thì thứ ba cũng để ông về. Giữ đồ của ông lại mang tiếng an ninh cướp đồ.


Kẻ bị hỏi cung cười đáp.


- Ông khỏi lo, tôi sòng phẳng, không nói thế đâu. Đã nói sòng phẳng như cầm đồ, có tiền chuộc, không có tiền thôi. Ai lại đi nói các ông cướp, phải không ông chủ hiệu cầm đồ.?


---------------------------------


Dạo này block nhiều anh em đấu tranh, không phải huỷ kết bạn, mà là chặn hẳn không nhìn thấy nhau nữa. Đó không phải là có hiềm khích gì với anh em. Mà chẳng qua cũng không tham gia được cùng anh em, nên cũng không muốn thấy những việc anh em làm. Câu chuyện kể lại này thay cho lời xin lỗi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét