Mạc Văn Trang - Nỗi đau Hà Nội!
Những ngày đầu năm Ất Mùi (2015) Hà Nội có nhiều chuyện lùm xùm phản văn hóa, khiến người Hà Nội phản ứng dữ dội, có người gọi là “ném đá”! Nhưng đó là những chuyện liên quan đến một vài cá nhân kệch cỡm, một vài hủ tục của địa phương riêng lẻ. Riêng hai chuyện mới xảy ra, vẫn đang diễn biến, phải nói là NỖI ĐAU HÀ NỘI.
Chuyện thứ nhất, ngày 14 tháng 3 năm 2015, những người dân yêu nước đến Đài tưởng niệm các Liệt sỹ và Tượng đài Lý Thái Tổ để dâng hương hoa, tưởng nhớ anh linh 64 liệt sĩ đã hy sinh trên đảo Gạc Ma ngày 14/3/1988, thì bị một đám thanh niên quậy phá, gây sự, mắng mỏ, ghi hình, đe dọa… Đám thanh niên nam nữ ấy mặc áo đỏ, có in ngôi sao vàng ở phía trước và biểu trưng với quốc huy Việt Nam và dòng chữ “DLV”, “Đấu tranh chống luận điệu xuyên tạc”ở sau lưng. Chúng giăng cờ đỏ búa liềm ra cản đường người dân vào đặt hoa ở tượng đài. Trong khi những người dân đứng mặc niệm các liệt sĩ, lòng quặn đau, nước mắt rưng rưng, nhớ đến 64 chiến sĩ bám trụ trên đảo Gạc Ma, tuân lệnh trên, không được nổ súng, để bọn lính Trung cộng bao vây, xả đạn, đâm lê giết chết từng người và vứt xác xuống biển, thì đám DLV kia nhảy múa, ca hát “Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng” và cười cợt nhố nhăng! Bọn chúng là đám thanh niên béo tốt, phởn phơ, được học hành, là con cháu Lạc Hồng mà sao vô tình, bạc nghĩa, nhẫn tâm đến thế trước anh linh các bậc cha chú đã hy sinh vì Tổ quốc? Sao chúng có thể nhạo báng truyền thống yêu nước, tôn thờ các anh hùng liệt sĩ của dân tộc!? Những người cha mẹ nào ở Thủ đô đã sản sinh ra đám con cháu lạc loài như vậy, có đau lòng không?
Ảnh trên internet
Đau hơn nữa, khi Giám đốc Công an Hà Nội, nói đám thanh niên quậy phá đó là “tự phát” “không thuộc sự quản lý của Công an Hà Nội”(?); Phó Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội nói: “Dư luận viên của Hà Nội không hề xuống đường”(?). Như vậy là có một thế lực nào đó, có tổ chức, chỉ đạo đội lốt Đảng Cộng sản Việt Nam (mang cờ đỏ búa liềm) ngang nhiên giữa Hà Nội, nhảy múa, ca hát ăn mừng ngày Trung cộng chiếm đảo Gạc Ma, ngày chúng tàn sát 64 chiến sĩ Quân đội Nhân dân Việt Nam bảo vệ đảo và nhạo báng những người dân Việt yêu nước tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ bỏ mình vì đất nước. Đau đớn quá!
Nỗi đau thứ hai, giữa tiết xuân phân mát dịu, Hà Nội “đồng loạt ra quân”, “ào ào như sôi” triệt phá 6700 cây trưởng thành, tươi tốt để trồng cây mới, theo chủ trương của lãnh đạo. Lời kêu gọi “Mùa xuân là Tết trồng cây/ Làm cho đất nước càng ngày càng xuân” của Chủ tịch Hồ Chí Minh lại diễn ra thế này ư?
Chiều qua, con gái tôi đi làm về hớt hải nói, họ đã chặt cây cũ, trồng cây mới đến đường Nguyễn Chí Thanh, sắp đến đường Kim Mã trước cửa nhà mình rồi, bố ơi! Tôi bảo vô lý, sao có thể thế được? Hàng cây xà cừ ấy trồng đến nay 50 – 60 năm, cao sừng sừng, xanh tốt quanh năm, hai người ôm chưa hết gốc, sao lại dám phá?
– Cái gì người ta chả dám hả bố. Họ bảo cây trồng không hợp với thành phố, phải thay toàn loại cây mới…
Tôi nửa tin nửa ngờ, sáng nay chạy xe máy một vòng xem sao. Đúng là phố Quang Trung, đường Nguyễn Chí Thanh, đầu đường Kim Mã giáp Nguyễn Thái Học lô nhô trơ trụi, khẳng khiu toàn cây mới trồng. Những cây cổ thụ bị chặt phá, chỉ sau một đêm là hiện trường vụ “thảm sát” đã được dọn sạch!
Những hàng cây xanh trên tuyến phố Kim Mã sẽ bị chặt hạ, thay thế - Ảnh: M.Hà
Tâm trạng nặng nề, buồn đau, tôi không dám chạy xe nữa, quay về trước cửa nhà ngắm hàng cây sừng sững xanh tươi mởn mởn trước cửa nhà, bên hồ Thủ Lệ kia, gắn bó bao kỷ niệm với ba thế hệ gia đình mình, lẽ nào lại phải đồng loạt xóa đi vĩnh viễn!? Tôi đang bần thần, ngơ ngác thì ông bạn hàng xóm – đại tá, cựu chiến binh – hỏi:
– Đi đâu về mà còn đứng đây?
– Đi để mục sở thị, nó đốn cây cũ trồng cây mới thế nào! Kinh quá!...
– Mẹ chúng nó, B 52 Mỹ ném bom, bảo cho Hà Nội về thời đồ đá, mà khéo chỉ sát thương được vài trăm cây, thế mà chúng nó quyết định tàn sát 6700 cây một lúc! Hồi chiến tranh, lính pháo binh ngụy trang trận địa cũng phải xem cây nào tươi tốt, rậm rạp, mới chặt tỉa ít cành, chứ đố thằng nào dám đốn bỏ cả cây! Vậy mà bây giờ chúng nó dám làm như vậy!
– Tôi thực sự không hiểu đằng sau việc làm điên rồ này là cái gì?
– Chúng nó chặt hết gỗ trên rừng, nay chặt đến cây thành phố, chứ sao! Mà nghe nói do doanh nghiệp đầu tư dự án gì đó. Thử hỏi có thằng doanh nhân nào đầu tư dự án mà không vì lợi nhuận? Cây thuộc sở hữu toàn dân mà doanh nghiệp với chính quyền móc nối nhau, muốn làm gì thì làm, không thèm hỏi dân một câu!...
Trong lòng ngổn ngang những câu hỏi. Tôi lên mạng tìm thông tin để tự lý giải. Trời ơi! Tràn ngập tin tức, hình ảnh về việc Hà Nội triệt phá cây xanh…
“Theo Phó Ban Tuyên giáo Thành ủy Phan Đăng Long, việc chặt cây để thay thế cây khác ở Hà Nội do cơ quan quản lý quyết định, không cần thiết phải hỏi ý kiến người dân”… "Bây giờ đang xây dựng thành phố văn minh hiện đại, muốn tạo ra đô thị văn minh hiện đại, trồng cây cũng theo quy hoạch”… (vietnamnet, cập nhật: 21:00 | 17/03/2015).
Thì ra là vậy. Hà Nội rất thích “quy hoạch”, “chuẩn hóa”. Nào là các công chức sẽ quy họach “toàn Tiến sĩ”, nào những người “thấp bé nhẹ cân, ngực lép” không được lái xe máy! Rồi “biển xe chẵn đi ngày chẵn, biển xe lẻ đi ngày lẻ”… Không bắt nạt được người thì bắt nạt cây. Những cây không đúng chủng loại “quy họach”, hoặc cong, vẹo… thì phải thay bằng cây “chuẩn” (!). Thế mà giữa Hà Nội có con đường mang tên Trường Chinh, quy hoạch thẳng băng, rồi thi công thành cong vẹo, được lãnh đạo TP giải thích là “đường cong mềm mại”!. Đúng là “miệng nhà quan có gang có thép”! Cây cũng như người, mỗi cá thể có cuộc sống, dáng hình, khuôn mặt, tính tình khác nhau… Nhưng theo “quy hoạch”, “chuẩn hóa” tất cả những cây mới trồng hình như cùng loại y như nhau? Có người bảo, cây này, khéo giống cây của Trung Quốc! Khi không có lòng tin, người ta có mọi nghi ngờ. Mà thật thì sao, vì có ai nói cho dân biết, cây mới trồng là loại cây gì, xuất xứ từ đâu, tại sao cây này lại hợp với Hà Nội? Cây này đã được thử nghiệm trồng ở Hà Nội bao giờ chưa? Tại sao lại chọn trồng lọai cây này, mà không phải là những loại cây tốt nhất từng sống ở Hà nội cả ngàn năm, trăm năm?...
Nhiều người đặt câu hỏi, để Hà Nội văn minh, hiện đại, tại sao lại bắt đầu từ những cái cây? Sao không quy hoạch, dẹp bỏ những căn nhà xây dựng sai quy hoạch, “siêu mỏng”, “siêu méo”, lô nhô, nham nhở khắp nơi? Sao không dẹp những biển quảng cáo lòe loẹt, lớn, bé treo vô tội vạ kia đi? Sao để hệ thống cột điện, dây dợ khủng khiếp thế kia? Sao không quy hoạch đường sá, vỉa hè, nơi đỗ xe, chỗ vui chơi, ăn nhậu, nhà vệ sinh, xử lý môi trường… cho văn minh, hiện đại? Sao không quy hoạch, bệnh viện, trường học đủ chỗ cho bệnh nhân và trẻ em? Và đến bao giờ hết “Phở chửi”, “Bún mắng”; bao giờ người Hà Nội thành những thị dân văn minh, hiện đại? Đến bao giờ Thủ đô thay những người lãnh đạo “cong, vẹo, thiểu năng” bằng những người được dân bầu trực tiếp, theo “chuẩn hóa”?...
Nguyễn Tuân ơi! Khi ông viết “Cây Hà Nội” ông đã yêu say đắm từng gốc cây, mỗi gốc cây chứa biết bao kỷ niệm; mỗi cây đều có tiểu sử, tính nết, cuộc sống như người… Ông có ngờ đâu hôm nay: “Vừa qua, Tòa soạn Báo Giáo dục Việt Nam có nhận được phản ánh từ một cựu quan chức về việc 8 cây muỗm có tuổi thọ gần 1.000 năm tuổi ở đền Voi Phục (Thụy Khuê, Tây Hồ, Hà Nội) bị bức tử, chết vì đói, khát và bị nhiễm độc thuốc mối” (Phong Nguyên, 16/03/15 07:45). Rồi 6.700 cây khác bị thủ tiêu trong một đợt “ra quân”! Những câu ca đi cùng năm tháng: …“Phố Quang Trung, đường Nguyễn Du, những đêm hoa sữa thơm lừng”…; “Em ơi Hà Nội phố, ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa…” và “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ”… chỉ còn trong hoài niệm thôi chăng? Đau quá!
“Họa vô đơn chí”, xuân này người dân Hà Nội cùng lúc chịu “hai nỗi đau mất mát”. Những dòng nước mắt tưởng niệm các liệt sĩ và những dòng nhựa cây bị chém cùng hòa chảy trên gương mặt Hà Nội, làm quặn đau bao trái tim những người dân lương thiện.
Hà Nội, ngày 19/3/2015
Tác giả gửi BVN.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét