PHẠM TRẦN - VIỆT NAM 2012 - NHỮNG LÃNH ĐẠO MÚA RỐI
“…Với thủ tục rườm rà và quanh co qua nhiều giai đọan như thế thì việc muốn loại một viên chức ra khỏi chức vụ không dễ dàng gì cho nên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã cảnh giác hãy coi chừng chuyện “chạy phiếu” tại Quốc Hội…”
Quan tâm hàng đầu trong năm 2013 của Đảng Cộng sản Việt Nam sẽ đặt trọng tâm vào việc sửa đổi Hiến pháp và lấy phiếu tín nhiệm 49 chức danh hàng đầu của Nhà nước, trong đó có Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Nhưng nếu căn cứ vào những việc làm và lời nói của lãnh đạo trong năm 2012 thì chuyện của năm 2013 cũng chỉ là trò chơi múa rối trước mắt người dân trong khi hiểm họa mất sạch tài nguyên ở Biển Đông vào tay Trung Cộng đã rõ hơn bao giờ hết.
Sau đây là những bằng chứng:
-Tại Hội nghị lần thứ 4, Ban Chấp hành Trung ương Đảng (khóa XI) đã đưa ra Nghị Quyết ngày 31/12/2011 về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”.
Đảng viết: “Bên cạnh kết quả đạt được, công tác xây dựng Đảng vẫn còn không ít hạn chế, yếu kém, thậm chí có những yếu kém khuyết điểm kéo dài qua nhiều nhiệm kỳ chậm được khắc phục, làm giảm sút lòng tin của nhân dân đối với Đảng; nếu không được sửa chữa sẽ là thách thức đối với vai trò lãnh đạo của Đảng và sự tồn vong của chế độ”.
Đảng còn nhìn nhận: “Một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả một số cán bộ cao cấp, suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống với những biểu hiện khác nhau về sự phai nhạt lý tưởng, sa vào chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, cơ hội, thực dụng, chạy theo danh lợi, tiền tài, kèn cựa địa vị, cục bộ, tham nhũng, lãng phí, tùy tiện, vô nguyên tắc...”
Vậy bây giờ Nghị quyết 4 đã tròn 1 năm mà đảng đã làm nên cơm cháo gì chưa?
Tất nhiên là chưa và sẽ “chưa mãi” bởi vì sau khi Bộ Chính trị và Ban Bí thư gồm 18 người, 14 trong Bộ Chính trị và 4 của Ban Bí thư (Ban Bí thư có 10 người nhưng 6 người cũng đồng thời là Ủy viên Bộ Chính trị) làm gương họp hành kiểm điểm cá nhân và tập thể trong 21 ngày rồi “đề nghị Ban Chấp hành Trung ương xem xét có hình thức kỷ luật khiển trách về trách nhiệm chính trị đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị”.
Nhưng, theo Thông báo kết luận của Hội nghị Trung ương 6 ngày 16/10/2012: “Sau khi thảo luận, cân nhắc nhiều mặt, Ban Chấp hành Trung ương đã bỏ phiếu quyết định không kỷ luật Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị”.
Thế là màn kịch chấm dứt, sân khấu hạ màn để đào kép vừa đâm chết Nghị quyết 4 tẩy xóa hóa trang, rửa tay vấy máu cho ra người thật.
Nhưng tại sao sau bao nhiều lỗi lầm gây tai họa cho dân cho nước từ năm này qua năm khác, năm sau cao hơn năm trước, mà chỉ nhận về “trách nhiệm chính trị” ?
Những cái chết oan, tức tưởi giữa vùng biển của Tổ quốc của bao nhiêu ngư dân trong tay quân thù Trung Cộng ở Biển Đông; bao nhiều trăm ngàn tỷ bạc tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân lao động đã bị tiêu tan ở Vinashin và Vinalines không phải là “trách nhiệm chính trị” mà là những tội ác cần phải bị xét xử.
Rồi những tiếng than, tiếng khóc chống bất công, đòi công bằng và máu đã đổ trên những cánh đồng, thửa đất của hàng trăm ngàn nông dân ở khắp nước, tiêu biểu như ở Tiên Lãng, Văn Giang và Vụ Bản đâu chỉ là “trách nhiệm chính trị”?
Vì vậy, những gì Hội nghị Trung ương 6 đã làm như “xin nghiêm túc tự phê bình và thành thật nhận lỗi trước toàn Đảng, toàn dân và cố gắng sẽ làm hết sức mình để từng bước khắc phục” có nghĩa lý gì không, hay chỉ là hành động chạy tội, lấp liếm bao che cho nhau để cùng hưởng lợi của Ban Chấp hành Trung ương đảng và từ Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng xuống cho đến anh cán bộ quèn cấp xã, phường?
Vậy thì ông Nguyễn Phú Trọng cần phải đọc lại lời nói của mình trong Diễn văn bế mạc Hội nghị Trung ương 4 xem có còn gía trị gì không hay ông đã “bốc đồng” nói cho dân nghe sướng lỗ tai ?
Ông nói: “Sự gương mẫu của Trung ương là cực kỳ quan trọng, có ý nghĩa quyết định. Từng đồng chí Uỷ viên Trung ương Đảng, Uỷ viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư tự giác, gương mẫu làm trước; tự phê bình, kiểm điểm, nhìn lại mình; cái gì tốt thì phát huy, cái gì xấu thì tự gột rửa; tránh xa mọi cám dỗ về danh lợi, vật chất, tiền tài; tránh rơi vào vũng bùn của chủ nghĩa cá nhân ích kỷ tệ hại”.
Trung ương của ông đã làm trước, nhưng không gương mẫu mà đã làm gương mù cho đảng viên nên từ sau Hội nghị 6, Tỉnh, Thành nào cũng chỉ biết vươn cổ ra “nhận lỗi” cho huề vốn!
Trong Diễn văn bế mạc Hội nghị 4, ông Trọng còn đánh lừa dân khi ông nói để cho mọi người tưởng ông đã thật lòng quyết chí ra tay làm sạch đảng. Ông ra lệnh : “Mỗi tổ chức, mỗi cán bộ, đảng viên cần tự giác, trung thực, đánh giá mình cho thật khách quan. Tập trung kiểm điểm trên các vấn đề trách nhiệm đối với công việc, đối với đơn vị; phẩm chất cá nhân của mình về các mặt : nhận thức, tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, ý thức tổ chức kỷ luật, quan hệ với quần chúng... Thấy rõ ưu điểm để phát huy, nhận ra khuyết điểm để sửa chữa, coi trọng sự giáo dục, sự giúp đỡ chân thành của đồng chí, đồng nghiệp, học tập lẫn nhau, "trị bệnh cứu người". Những trường hợp sai phạm nghiêm trọng mà không thành khẩn, không tự giác, tập thể giúp đỡ mà không tiếp thu thì phải xử lý thích đáng”.
Sẽ có đảng viên rất thích thú khi đọc lại những lời này vì chính Tổng Bí thư đã dạy họ nói dối, hay “nói mà không làm” như trong suốt 13 năm đảng đã không làm theo Nghị quyết 6 (lần 2) “ Về một số vấn đề cơ bản và cấp bách trong công tác xây dựng Đảng hiện nay” dười thời Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu khóa VIII.
Đây cũng chính là lý do tại sao đã có chuyện “nước đổ đầu vịt” mà ông Trọng đã vô tình, hay cố ý nói ra trong Diễn văn khai mạc Hội nghị Trung ương 4. Ông bảo: “ Cần nghiêm túc phân tích thật sâu sắc những nguyên nhân chủ quan, chỉ ra những căn bệnh gốc rễ, như: do không thường xuyên tu dưỡng, rèn luyện, mang nặng chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, cơ hội thực dụng; buông lỏng các nguyên tắc tổ chức xây dựng Đảng; quan liêu, xa dân, thiếu gắn bó mật thiết với nhân dân; việc tổ chức thực hiện nghị quyết không đến nơi đến chốn, nói không đi đôi với làm, nói nhiều làm ít; kỷ cương, kỷ luật không nghiêm. Đặc biệt, có một câu hỏi lớn, rất day dứt, trăn trở lâu nay cần được trả lời cặn kẽ là: Vì sao công tác xây dựng Đảng được Trung ương rất coi trọng, đã có nhiều nghị quyết, chỉ thị rất đúng, rất hay, nhiều cuộc vận động sâu rộng, nhưng kết quả vẫn chưa đạt yêu cầu? Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, tệ tham nhũng, lãng phí, hư hỏng trong một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên, kể cả ở cấp cao, chưa được đẩy lùi mà thậm chí ngày càng có chiều hướng nghiêm trọng hơn, làm xói mòn lòng tin đối với Đảng? Vướng mắc chính là ở chỗ nào? Đề nghị Trung ương đi sâu phân tích, mổ xẻ, chỉ ra đúng căn nguyên để có biện pháp chữa trị hữu hiệu.”
Tham nhũng muôn năm
- Bây giờ đến chuyện phòng , chống tham nhũng thì chuyện “dài không có đọan kết” này đã được chuyển từ tay Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, Trưởng Ban chỉ đạo, phòng chống Tham nhũng (từ 1977) sang tay Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng từ sau Hội nghị Trung ương 5.
Đảng không nói ra lý do tại sao ông Dũng đã bị tước quyền, nhưng ai cũng biết ông ta chính là Ủy viên Bộ Chính trị đã bị Bộ Chính trị và Ban Bí thư đề nghị bị kỷ luật và đã được Ban Chấp hành Trung ương đảng tha tội trong kỳ họp thứ 6.
Nhưng tại sao chuyện phòng, chống Tham Nhũng theo Luật đã có từ năm 2005 và nhiều Nghị quyết tiếp theo mà vẫn không đi đến đâu?
Lý do thì nhiều nhưng chỉ cần nêu ra vài tỷ dụ như quyền Giám sát và Kiểm sát của Quốc hội và Mặt trận Tổ quốc đã không được thi hành nên những kẻ tham nhũng cứ tự do “hành nghề” trong tất cả mọi cơ quan, tổ chức và ngành của nhà nước, nhất là ngành công an, thuế vụ, ngân hàng và qủan lý đất đai thì tha hồ làm ăn không ai dám đụng tới.
Tại sao vậy? Bởi vì đảng nắm tất cả mọi việc mà người của đảng lại nắm cả Quốc hội, Mặt trận Tổ Quốc và trong tất cả các cơ quan, kể cả Báo chí nên tham nhũng là chuyện do đảng tạo ra và được đảng bảo vệ nên không sao giải quyết được.
Chuyện này đã được Hội nghị Trung ương 5 (Kết luận số 21-KL/TW của Hội nghị Trung ương 5 (khóa XI) về việc tiếp tục thực hiện Nghị quyết Hội nghị lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa X về tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác phòng, chống tham nhũng, lãng phí), chứng minh: “Công tác phòng, chống tham nhũng, lãng phí vẫn chưa đạt yêu cầu và mục tiêu đề ra là ngăn chặn, từng bước đẩy lùi tham nhũng, lãng phí. Tham nhũng, lãng phí vẫn còn nghiêm trọng, với những biểu hiện tinh vi, phức tạp, xảy ra trên nhiều lĩnh vực, nhiều cấp, nhiều ngành , nhất là trong các lĩnh vực quản lý, sử dụng đất đai, tài nguyên, khoáng sản; đầu tư xây dựng cơ bản; quản lý ngân sách; thu thuế, phí; quản lý, sử dụng vốn, tài sản trong doanh nghiệp nhà nước; tín dụng, ngân hàng; công tác cán bộ; quan hệ giữa các cơ quan nhà nước với người dân, doanh nghiệp..., gây bức xúc trong xã hội và là thách thức lớn đối với sự lãnh đạo của Đảng, sự quản lý của Nhà nước”.
Lý do? Đây là lời giải thích của Hội nghị 5: “Nguyên nhân cơ bản của những hạn chế, yếu kém nêu trên là: Không ít cấp uỷ, tổ chức đảng, chính quyền và người đứng đầu cơ quan, tổ chức, đơn vị chưa thực hiện tốt trách nhiệm lãnh đạo, chỉ đạo công tác phòng, chống tham nhũng, lãng phí .
Vai trò của nhiều chi bộ, tổ chức cơ sở đảng còn mờ nhạt; một số cán bộ lãnh đạo, quản lý ở các cấp, các ngành, kể cả cấp Trung ương, chưa nêu gương về đạo đức, lối sống, giảm sút sức chiến đấu và thiếu kiên quyết phòng, chống tham nhũng, lãng phí . Cơ chế, chính sách về quản lý kinh tế - xã hội trên nhiều lĩnh vực vẫn còn sơ hở, bất cập; một số quy định thiếu nhất quán, thiếu chặt chẽ, vẫn còn tình trạng "xin - cho". Tổ chức và hoạt động của cơ quan, đơn vị chuyên trách về phòng, chống tham nhũng chưa đủ mạnh, có mặt chưa hợp lý.”
Ngoài ra vì đảng không đồng ý để cho một cơ quan “độc lập” với đảng, với Chính phủ và Quốc hội lo chuyện bài trừ tham nhũng nên việc chuyển quyền từ tay ông Nguyễn Tấn Dũng sang tay ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng giống như chuyện “đánh bùn sang ao”, hay nói cách dân dã là “vừa đá bóng vừa thổi còi” thì còn trông mong gì?
Tỷ dụ như chuyện “Kê khai tài sản” của cán bộ, đảng viên các cấp lãnh đạo và trong các ngành có cơ hội “hái ra tiền” như Hải Quan, Đất đai, Thuế khoá, Công an-Cảnh sát v.v… cũng đã thành chuyện “nước lã ao bèo” từ khuya rồi, nhưng các cấp lãnh đạo, kể cả ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng chỉ biết nói cũng “cần sự đóng góp ý kiến của nhân dân để đạt hiệu quả thực chất”, khi ông tiếp xúc với cử tri Quân 1, Sài Gòn, ngày 15/12/2012, thì còn “cơm cháo gì” ?
Sửa hiến pháp làm gì?
-Chuyển qua chuyện sửa đổi Hiến pháp năm 1992 thì dự trù Bản Dự thảo này sẽ đem ra hỏi ý dân từ ngày 02/01 đến 31/3/2013. Nhưng khả năng “dân chủ hoá” chế độ qua việc sửa đổi Hiến pháp đã bị ông Nguyễn Sinh Hùng, Chủ tịch Quốc hội giết chết khi ông bảo : “Thứ tự một số điều khoản khác trong Hiến pháp có thể thay đổi, riêng vị trí của "điều 4" vẫn phải được giữ nguyên.”(ViệtnamNet, 6/11/2012)
Điều 4 mới sẽ khẳng định: "Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội. Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định của mình. Các tổ chức của Đảng và đảng viên hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật".
Điều 4 cũ của Hiến pháp 1992 viết: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ nghĩa Mác - Lê Nin và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật.”
So sánh 2 Điều thì vai trò “lãnh đạo” tuyệt đối của đảng CSVN không thay đổi, trong khi nhiều người Việt Nam từng trông đợi Việt Nam sẽ có một nhà nước dân chủ, bầu cử tự do với bản Hiến pháp mới.
Những người Việt Nam này sẽ bất bình hơn khi họ thấy ông Phó Giáo sư, Tiến sỹ Hà Nguyên Cát của Học viện Quốc phòng dám bịa đặt trên Báo Quân đội Nhân dân ngày 16/12/2012 rằng : “Vai trò lãnh đạo của ĐCSVN được thể chế hóa tại Điều 4 của Hiến pháp năm 1992 và cần tiếp tục được khẳng định trong sửa đổi, bổ sung hiến pháp lần này, đó là quyền thiêng liêng bất khả xâm phạm, là ý chí của toàn thể dân tộc Việt Nam… Vai trò lãnh đạo của ĐCSVN được quy định tại Điều 4, Hiến pháp năm 1992 là hoàn toàn chính đáng, cần tiếp tục được khẳng định trong nội dung sửa đổi, bổ sung hiến pháp lần này.”
Căn cứ vào đâu mà ông Cát dám nói như đanh đóng cốt như thế?
Nhân dân Việt Nam chưa bao giờ bỏ phiếu bầu đảng CSVN vào vị trí lãnh đạo, ngược lại đảng CSVN đã “tự phong, tự chức” rồi bắt dân phải nghe, phải chấp nhận và làm theo!
Người Việt Nam nào cũng biết như thế và cả thế giới đều biết đảng CSVN chưa bao giờ được dân bỏ phiếu cho quyền lãnh đạo. Đảng của ông Đại tá Cát cũng chưa dám “trưng cầu dân ý” xem dân có muốn đảng cai trị họ không, thế mà ông vẫn ngang nhiên khuyến cáo: “Chúng ta cần thống nhất cao, tiếp tục khẳng định vai trò lãnh đạo của ĐCSVN đối với Nhà nước và toàn xã hội. Điều 4 Hiến pháp năm 1992 cần được tiếp tục hiến định trong sửa đổi, bổ sung hiến pháp lần này.”
Như vậy thì sửa Hiến pháp làm gì cho phí phạm công lao và tiền bạc của dân?
Quốc hội của nhà nước CSVN đã chứng minh “vô cảm” và lạnh cảm” với nhiều chuyện bức thiết của dân, nhưng “vô duyên” và “tội cho Tổ quốc” nhất là họ đã không dám có phản ứng quyết liệt với những hành động xâm lấn biển đảo Việt Nam của Trung Cộng.
Không những thế, nhiều Đại biểu Quốc hội của các Tỉnh, Thành ven biển và vùng đất chiến lược như ở Tây Nguyên và dọc biên giới Trung-Việt đã “về hùa” hay “bất động” trước sự bành trướng của Trung Cộng trong dự án khai thác Bauxite, thuê mướn đất trồng cây kỹ nghệ và xây dựng các khu du lịch, ăn chơi ở các địa điểm chiến lược có nguy cơ đến an ninh!
Bênh Tàu xâm lược
- Sau cùng là chuyện Trung Cộng đang đe dọa chiếm hết biển đảo của Việt Nam ở Biển Đông và đó đây đã xuất hiện những con người có hành động “cõng rắn cắn gà nhà” hay tư tưởng “nội xâm”.
Tuy lãnh đạo thì luôn luôn nói “kiên quyết bảo vệ chủ quyền lãnh thổ” nhưng ai ở Việt Nam cũng biết tổ quốc đang lâm nguy trước đe dọa không khoan nhượng của Trung Cộng đối với chủ quyền biển đảo của Việt Nam ở Biền Đông.
Vậy tại sao đảng và nhà nước lại không đứng về phía dân để chống các hành động ngang ngược của Trung Cộng đối với ngư dân và bảo đảm quyền công dân chống âm mưu bành trướng xâm lăng của Bắc Kinh?
Từ hai năm qua, trong khi lực lượng Công an đã đàn áp dã man và rất thô bạo đối với người dân biểu tình chống Trung Cộng từ Sài Gòn ra Hà Nội thì Ban Tuyên giáo Trung ương lại ra lệnh cho các báo đài xuyên tạc những hành động ái quốc và về hùa với các viên chức đảng ra sức chống phá quyền biểu tình của người dân.
Chẳng những thế, điển hình như ông Nguyễn Thế Kỷ, Phó Trưởng ban Tuyên giáo còn hù họa báo chí trong cuộc họp giao ban ngày 11/12/2012 khi ông ta cố tình bẻ cong chuyện 2 tàu đánh cá Trung Cộng chủ mưu “cắt cáp” tầu thăm dò địa chấn Bình Minh 2 của Tổng công ty dầu khí Việt Nam thành chuyện chẳng may “làm đứt cáp”.
Tại sao ông Nguyễn Thế Kỷ lại ngang ngược đứng về phe Trung Cộng như thế thì không ai trong đảng, kể cả Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đinh Thế Huynh, dám đứng ra giải thích.
Người thứ nhì có hành động “thân Trung Cộng và nhớ ơn Trung Cộng” ra mặt là Đại táTrần Đăng Thanh khi ông ta giảng về Biển Đông cho lãnh đạo các trường Đại học, theo Basamnews phổ biến hôm 19/12/2012.
Ông này ru ngủ các giáo chức Đại học rằng: “Trong 4 năm kháng chiến chống Pháp, 21 năm chống Mỹ, nhân dân Trung Quốc, nhà nước Trung Quốc đã từng nhường cơm xẻ áo dành cho chúng ta từ hạt gạo, từ khẩu súng, từ đôi dép để chúng ta giành thắng lợi trong kháng chiến chống Pháp và thắng Mỹ. Như vậy ta không quên họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng ta cũng không được quên họ đã từng nhường cơm xẻ áo cho chúng ta. Ta không thể là người vong ơn bội nghĩa, đấy là đối với Trung Quốc hai điều không được quên….”
“… Điều thứ hai không được mất đó là môi trường hòa bình, thứ hai và thứ nhất lại mâu thuẫn với nhau cho nên xin thưa với các đồng chí không được mất chủ quyền và quyền chủ quyền nhưng phải ưu tiên tối thượng là giữ được môi trường hòa bình. Trong tình hình hiện nay phải giữ được môi trường hòa bình. Để xảy ra chiến tranh, xin thưa với các đồng chí vất vả lắm.
Tinh thần bạc nhược, quy đầu thần phục ngọai bang của Đại tá Trần Đăng Thanh còn đáng khinh hơn khi ông ta lên lớp: “Tôi xin thưa với các đồng chí mặc dù chân họ đá nhưng ta phải biết ta tránh. Cho nên cái không được mất thứ hai là môi trường hòa bình. Cái không được mất thứ ba đó là mối tình đoàn kết nhân dân hai nước. Nói điều này thì có người bĩu môi, có người chưa đồng tình. Nhưng thôi xin thưa với các đồng chí, lịch sử giao cho dân tộc chúng ta phải sống bên cạnh cái nước ta bảo họ tư tưởng nước lớn, không phải tư tưởng, họ là nước lớn thật sự. Nói tư tưởng thế nào được, họ là nước lớn thật sự. Dân số của họ là 1 tỷ 354 triệu người dân, ta có 87 triệu, họ là nước lớn thật sự, cứ bảo tư tưởng nước lớn, họ nước lớn, không phải tư tưởng, thật sự! Trong chiều dài lịch sử trên dưới 20 lần họ xâm lược chúng ta cơ mà. Các đồng chí học [lớp] “Đối tượng 2″, tôi còn mời các đồng chí xem chiến tranh tháng 2 năm 79 thế nào. Các thầy còn được xem cụ thể hình ảnh, diễn biến ra sao vì hồi tôi còn trong Viện còn nhiều thông tin, mà được cung cấp đầy đủ, cho nên tôi phải nói rõ với các thầy như vậy. Cho nên ta không phải như con thuyền, ta không phải là một căn hộ, không thích ở Mỹ Đình thì sang Linh Đàm, không thích Linh Đàm thì về Trung Hòa Nhân Chính, không phải thích ở sông Hồng thì ra sông Mã mà ở. Xin thưa, lịch sử giao chúng ta như vậy, nhớ lời dặn của các cụ ngày xưa: “Thứ nhất cận thân, thứ nhì cận lân”, “Vắng anh em xa mua láng giềng gần”, rồi “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, “Vắng anh em xa có láng giềng gần”. Ta phải chấp nhận.
Còn đối với Mỹ thì sao, ông này mánh mung : “Đối với Mỷ, ông này cảnh giác : “Thứ hai, với Mỹ. Xin thưa với các đồng chí trong giáo dục đặc biệt là phòng sinh viên và đoàn thanh niên các đồng chí nhớ người Mỹ chưa hề, chưa từng và không bao giờ tốt thật sự với chúng ta cả. Phải nói rõ luôn. Nếu có tốt chỗ này, có ca ngợi chúng ta chỗ kia, có ủng hộ chúng ta về Biển Đông chẳng qua vì lợi ích của họ. Họ đang thực hiện “thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Họ chưa bao giờ tốt thật sự với chúng ta, tội ác của họ trời không dung, đất không tha.”
Như vậy, có nên coi những miệng lưỡi Nguyễn Thế Kỷ và Trần Đăng Thanh thuộc hàng ngũ những kẻ “cõng rắn cắn gà nhà” như lời cảnh giác hôm 2/9/2012 của Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang chăng, hay nên gọi họ là những “kẻ nội thù” rất đáng “đưa ra giữa chợ” cho mọi người nhìn mặt ?
Lấy phiếu – bỏ phiếu tín nhiệm
- Sau cùng là chuyện “lấy phiếu tín nhiệm” và “bỏ phiếu tín nhiệm” đối với 49 chức danh hàng đầu của Nhà nước sẽ được Quốc hội thực hiện vào tháng 5/2013.
Theo tin trong nước thì các chức vụ được bỏ phiếu gồm: ”Chủ tịch nước, phó chủ tịch nước; chủ tịch và các phó chủ tịch QH, chủ tịch Hội đồng dân tộc, chủ nhiệm các ủy ban của QH, các thành viên khác của UBTVQH; Thủ tướng, các phó thủ tướng, bộ trưởng và các thành viên khác của Chính phủ; chánh án TAND Tối cao, viện trưởng VKSND Tối cao, tổng Kiểm toán Nhà nước”.
Còn HĐND lấy phiếu tín nhiệm, bỏ phiếu tín nhiệm đối với: Chủ tịch, các phó chủ tịch, các ủy viên thường trực và trưởng các ban của HĐND; chủ tịch, các phó chủ tịch và các ủy viên của UBND.” (Báo Pháp Luật TpHCM, 22/11/2012)
Việc làm này sẽ diễn ra theo ba mức độ: “tín nhiệm cao”, “tín nhiệm”, “tín nhiệm thấp”.
Vẫn theo báo Pháp Luật TpHCM thì : “Người giữ chức vụ có quá 50% đại biểu QH, HĐND đánh giá “tín nhiệm thấp” thì có thể xin từ chức. Người có trên 2/3 đại biểu QH, HĐND đánh giá “tín nhiệm thấp” hoặc hai năm liên tiếp có quá 50% đại biểu QH, HĐND đánh giá “tín nhiệm thấp” thì UBTVQH, Thường trực HĐND sẽ trình QH, HĐND bỏ phiếu tín nhiệm.
Khi tiến hành bỏ phiếu tín nhiệm, người có quá 50% đại biểu QH, HĐND bỏ phiếu “không tín nhiệm” thì sẽ bị QH, HĐND xem xét, quyết định việc miễn nhiệm, bãi nhiệm hoặc phê chuẩn việc miễn nhiệm, cách chức.”
Theo Điều 11 của Nghị quyết của Quốc hội thì tiến trình “bỏ phiếu tín nhiệm” diễn tiến như sau:
1. QH bỏ phiếu tín nhiệm đối với người giữ chức vụ do QH bầu hoặc phê chuẩn trong các trường hợp:
a) UBTVQH đề nghị;
b) Có kiến nghị bằng văn bản của ít nhất 20% tổng số đại biểu QH;
c) Có kiến nghị của Hội đồng dân tộc hoặc ủy ban của QH;
d) Người được lấy phiếu tín nhiệm có trên 2/3 tổng số đại biểu QH đánh giá “tín nhiệm thấp”;
đ) Người được lấy phiếu tín nhiệm có quá nửa tổng số đại biểu QH đánh giá “tín nhiệm thấp” hai năm liên tiếp.
2. HĐND bỏ phiếu tín nhiệm đối với người giữ chức vụ do HĐND bầu trong các trường hợp:
a) Có kiến nghị bằng văn bản của ít nhất 1/3 tổng số đại biểu HĐND;
b) Có kiến nghị của Ủy ban MTTQ Việt Nam cùng cấp;
c) Người được lấy phiếu tín nhiệm có trên 2/3 tổng số đại biểu HĐND đánh giá “tín nhiệm thấp”;
d) Người được lấy phiếu tín nhiệm có quá nửa tổng số đại biểu HĐND đánh giá “tín nhiệm thấp” hai năm liên tiếp.
Với thủ tục rườm ra và quanh co qua nhiều giai đọan như thế thì việc muốn lọai một viên chức ra khỏi chức vụ không dễ dàng gì cho nên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã cảnh giác hãy coi chừng chuyện “chạy phiếu” tại Quốc Hội.
Như vậy thì nếu căn cứ vào kết qủa của những việc đảng CSVN đã hoàn tất trong năm 2012 kể từ Nghị quyết 4 thì có còn gì để gọi cho văn hoá hơn là “trò múa rối” khi cả nước bước vào năm mới 2013?
Phạm Trần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét