Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

NGƯỜI BUÔN GIÓ - SỰ VIỆC ĐÃ XẢY RA.


NGƯỜI BUÔN GIÓ - SỰ VIỆC ĐÃ XẢY RA.






Tết năm 1982, mình, cả thằng An nhà Bính, bị bắt vào đồn Hàng Buồm vì tội chơi pháo ném. Hai thằng dùng pháo ném tương nhau như đánh trận. Pháo ném là loại pháo bên trong có ít sỏi và thuốc pháo, bọc giấy bên ngoài. Ném cái chạm vào chỗ nào cứng , các viên sỏi chạm vào nhau làm thuốc pháo cháy gây nổ.

Nghe thế nhưng pháo ném không nguy hiểm, vì lượng thuốc pháo ít. Những cái loại pháo ném này nếu trúng tường  thì cả khoảng tường ấy ám luôn vết khói. Hồi đó Tết người ta hay quét vôi lại nhà để đón năm mới. Hai thằng mải trốn, nấp ném nhau. Tương chi chít vết khói trên tường nhà người ta. Bị họ bắt đưa lên đồn.

Đồn nhốt hai thằng lại từ trưa cho đến chiều, người nhà lên xin không cho về. Hai thằng ngồi ở cái ghế phòng trực ban bên ngoài

Tết thì lắm chuyện, chuyện cờ bạc và chuyện đánh nhau thường hay xảy ra nhất.

Đầu tiên có người hớt hải chạy lên đồn báo là chỗ họ sắp có đánh nhau. Bọn nào đó đang vác dao kéo đến chỗ họ ở tìm nhà ai đó để đánh. Người đến đồn báo mặt xám ngoét vì sợ hãi, lắp ba lắp bắp, ríu lưỡi lại. Trực ban quát.

- Đã đánh nhau đâu mà cuống thế, bao giờ đánh nhau hẵng báo, sự việc chưa xảy ra làm sao chúng tôi đến được.

Người báo năn nỉ, bị trực ban quát.

- Đã bảo là đi về đi, rồi chúng tôi cho người xuống, tết thế này đâu có nhiều người ngay được.

Người báo sợ hãi, luống cuống ra về. Trực ban lẩm bẩm.

- Tết nhất rượu chè cho lắm vào rồi đánh nhau, cho chết bớt đi.

Trực ban cúi xuống đọc báo Xuân. Có người đến báo mất xe đạp. Trực ban báo họ viết tờ khai,mất ở đâu, lúc nào, xe thế nào...xong bảo họ về. Nếu tìm thấy sẽ gọi. Người kia khóc lóc , mếu máo nói mong các anh tìm giúp, xe em đi mượn của người ta, giờ không biết lấy gì ra mà đền. Trực ban đẩy ra cửa nói.

- Thì khai báo đây rồi, còn phải để chúng tôi đi tìm chứ. Cứ về đi có gì sẽ gọi. Có cái xe mà không biết giữ.

Người mất xe đi, trực ban cắm đầu đọc tiếp báo Xuân. Chừng hai tiếng yên ắng trôi qua, trong quãng thời gian ấy chỉ có một cảnh sát đi từ trên gác qua phòng trực ban ra ngoài. Hai thằng gọi khẽ chú ơi cho cháu về, trực ban quắc mắt.

- Không được, cho chúng mày về để chúng mày phá nhà người ta à. Ở yên đấy.

Một người đạp xe đến, dựng vội vã trước cửa đồn, ông ta vào nói gấp trong hơi thở.

- Đằng Nội Miếu có đám bạc to lắm, nhiều đứa đang chơi, đánh nhiều tiền lắm.

Trực ban bật dậy, hỏi sốt sắng.

- Chỗ nào, bên trong ngõ hay đầu ngõ.

- Ở ngay đầu ngõ, chỗ tổ phục vụ bán nước sôi, chúng nó chơi ở đấy.

Trực bạn gật đầu, nhanh nhẹn chạy lên vào trong hô.

- Anh em dậy thôi, khẩn trương, khẩn trương có vụ đánh bạc to.


Từ bên phía trong đồn và trên gác, lục tục đến 6 người công an đi ra, họ vội vã mặc quần áo, hối hả thúc nhau lấy xe, lấy còng. Một người chỉ huy hỏi vắn tắt địa điểm rồi phân công chia hai ngả từ Lương Ngọc Quyến xộc đến và ngả từ Hàng Giầy xộc đến. Còn ông thì sẽ vòng qua Hàng Đào bịt cái lối từ Nội Miếu thông sang. Thấy thiếu người, ông chỉ huy chỉ trực ban nói.

- cả mày cũng đi luôn, đi một tí , cần đéo gì trực.

Cả hội công an hăm hở kéo nhau đi, ra cửa trực ban quay đầu nói với hai thằng.

- Bọn ranh con ngồi đấy trông nhà cho chú, tí chú về thì chú cho chúng mày về, hồ sơ chúng mày tao ghi rồi, trốn tao về nhà bắt lên. Ở đó ngoan trông cho chú, ai hỏi bảo tí chú quay lại.

Công an đi hết, hai thằng nhảy bổ vào góc phòng trực ban, có mấy thứ đồ của quán nước nào bị thu, có lọ chè lam, kẹo lạc mà hai thằng tăm tia thèm rỏ dãi suốt. Bốc cho mồm nhai ngấu nghiến, bột ở lọ kéo dính đầy mép. Ăn được một lúc thấy lao xao, công an đang đưa đám bạc về nhốt hết vào trong. Cho từng người ra hỏi cung.

Hai người đầu tiên thì một người bảo đứng xem, một người thì bảo tết nhất đánh có một tí lấy vui, không có ý định cờ bạc. Công an khám người thu tiền, lập biên bản bắt ký , xong bảo hai người lên gác làm kiểm điểm, tường trình. Đến người thư ba có hàm râu mép, mặt mũi khôn ngoan, chú ấy bảo chả đánh bạc. Đang đứng chờ vợ con cạnh đám bạc thì bị bắt. Công an khám người chú ấy , móc ở túi quần chú ấy ra phải đến gần hai mươi đồng ( cũng khá to hồi đó ) Công an hỏi.

- Chờ vợ con mà tiền gì đây.

Chú kia lắc đầu thản nhiên.

- Này nhé, tiền của ông sao ông lại bảo tôi, tôi làm gì có đồng nào.

Công an sững người lại mấy chục giây, sau đó đút tiền vào ngăn bàn nói.

- Ừ không có tiền, đứng chờ vợ con à, thôi về đón vợ con đi không họ lo. Lần sau đứng tránh đám bạc ra nhớ.

Chú kia cảm ơn, rồi tỉnh bơ ra khỏi đồn. Nhìn chú ấy buồn cười quá, nên hai thằng bật cười, công an quát.

- Oắt con, cười gì, có đi về ngay không hay muốn nhốt trong kia cho muỗi đốt.

Hai thằng líu ríu chào chú, ba chân bốn cẳng chạy tót về nhà luôn.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét