Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

TAY SAI TÀU KHỰA GIA TĂNG HOẠT ĐỘNG KHỦNG BỐ NGƯỜI BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC - NGUYỄN TƯỜNG THỤY: “Tôi đang chờ nhận quyết định cảnh cáo của Công an Hoàn Kiếm”






TAY SAI TÀU KHỰA GIA TĂNG HOẠT ĐỘNG KHỦNG BỐ NGƯỜI BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC - NGUYỄN TƯỜNG THỤY: “Tôi đang chờ nhận quyết định cảnh cáo của Công an Hoàn Kiếm”








Blogger Nguyễn Tường Thụy chụp trước cổng
Cơ Sở Giáo Dục Thanh Hà, nơi giam giữ bà Bùi Thị Minh Hằng.




Chuyện cách đây đã 3 ngày nhưng hôm nay tôi mới lên tiếng vì tôi muốn chờ thêm mấy ngày nữa xem có nhận được quyết định cảnh cáo của công an quận Hoàn Kiếm không. Thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy quyết định ấy như thế nào, chỉ có bà xã nhà tôi được đọc bản foto trong tay ông trưởng xóm.


Ấy là chiều hôm 14/9, tôi đi chơi về, vợ tôi khoe:


- Ông May vừa ở đây về. Hi hi


Ông May mà vợ tôi nhắc tới là cụm trưởng dân cư. Tôi hỏi:


- Ông ấy đến chơi hay có việc gì vậy?


- Ông ấy đến nói anh có quyết định cảnh cáo của công an quận Hoàn Kiếm. Ông ấy bảo sẽ đưa anh ra xóm đấu tố. Ông ấy còn nói nếu anh bị cảnh cáo một lần nữa thì đưa đi cải tạo.
Tôi bật cười:


- Sao chúng nó ngu thế. Chúng nó làm việc cho nhà nước mà không hiểu đối tượng đi cải tạo tuổi đời như thế nào à.


Tôi không có ý nói ông trưởng xóm tôi. Tôi biết ông ấy có mang tôi ra đấu tố thì cũng theo chỉ đạo từ trên mà thôi. Tôi bảo:


- Sao em không mượn rồi foto cái bản ấy lại cho anh coi.


- Em có hỏi nhưng ông ấy không cho.


- Thế đứa nào ký?


- Em không nhớ đầy đủ họ tên, chỉ nhớ tên là Thắng gì đó.


- Vậy em nói sao?


Vợ tôi thích chí khoe một hồi:


- Em phản ứng rất mạnh. Em bảo anh Thụy nhà em đã viết bài kể cụ thể trường hợp anh bị bắt. Lúc ấy anh đang đi bộ trên Bờ Hồ. Em bảo anh ấy bị bắt khi chưa có hành vi biểu tình tức là giăng biểu ngữ chống xâm lược, đòi toàn vẹn lãnh thổ cho Việt nam. Hôm ấy bất kể đang đi bộ ở Bờ Hồ hay lúc đã thành biểu tình đều bị bắt tuốt lên xe mang lên Lộc Hà.



Cô ấy khoe một hồi, tôi phải ngắt lời:


- Kể cả đang biểu tình thì có sao. Nói người biểu tình gây rối sao được.


Vợ tôi nói tiếp:


- Em có bảo công an làm việc phải đàng hoàng, sao cứ phải dấm dấ mdúi dúi. Sao không gửi quyết định ấy cho anh Thụy. Lúc ấy ông May mới biết là anh không nhận được quyết định. Ông ấy bảo vậy để xem xem thế nào đã.


Tôi cẩn thận gọi điện cho ông trưởng xóm hỏi lại thì đúng như bà xã nhà tôi kể. Tôi bảo cho tôi mượn cái quyết định ấy để tôi foto hoặc cho tôi chụp ảnh cũng được nhưng ông ấy nói tôi trả lại cái quyết định ấy cho họ rồi. Tôi nghe nói vậy nhưng không tin là ông ấy đã trả.


Tôi hỏi:


- Thế ai chỉ đạo đưa tôi ra cụm dân cư đấu tố?


Ông ta không trả lời thẳng mà nói:


- Không phải đấu tố đâu mà là đưa ra cuộc họp cho mọi người góp ý. Nhưng anh cứ yên tâm, việc này phải xem xét cẩn thận, chúng tôi chỉ họp xóm khi nào anh cũng nhận được bản chính của quyết định


Tôi nói:


- Tôi không có gì phải yên tâm với không yên tâm. Tôi chỉ muốn biết ai chỉ đạo đấu tố tôi? Chính quyền hay công an?
Nhưng ông vẫn không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi. Vẫn cứ bảo là tôi yên tâm, yên tâm.


Khổ quá, ông vẫn cứ tưởng là tôi sợ đấu tố, sợ bắt đi cải tạo. Tôi bảo:


- Nếu được chỉ đạo, anh cứ việc mang tôi ra đấu tố.Tôi sẽ không tránh đâu. Cả hai vợ chồng tôi cùng có mặt xem họ đấu tố tôi thế nào.


Ông còn kể là ông cũng nói với họ là nghe anh nói hôm ấy anh đi dạo chơi Bờ Hồ chứ không đi biểu tình. Tôi cải chính:


- Không. Tôi không nói là đi dạo chơi. Tôi làm gì có thời gian dạo chơi. Tôi nói là tôi đi biểu tình nhưng tôi bị bắt khi hành vi chưa phải biểu tình. Nghĩa là tôi đang đi bộ như bao nhiêu người dạo chơi ở Bờ Hồ khác. Nhưng việc tôi định biểu tình là có thật. Sao tôi phải chối.


Điều sơ đẳng nhất là với một công dân, khi có giấy mới, giấy triệu tập, quyết định cảnh cáo hay quyết định gì liên quan đến họ, đều phải giao bản chính cho họ để biết mà thi hành. Thỉnh thoảng vẫn có người được chính quyền nói bị cảnh cáo này nọ nhưng chính bản thân họ thì lại không nhìn thấy mặt mũi cái quyết định ấy ra sao. Gần đây nhất, trường hợp Đặng Bích Phượng là một ví dụ. Bây giờ thì đến lượt tôi.


Lại nhớ hôm 7/3/2012, mấy tên công an mang giấy triệu tập của trưởng công an huyện Thanh Trì đến nhà tôi nhưng giữ khư khư, chỉ chìa ra cho tôi xem có tên tôi rồi ngay lập tức cưỡng bức tôi lên xe. Chúng không dám cho tôi giữ cái giấy triệu tập ấy. Chuyện này tôi có kể cụ thể trong ghi chép “Bảy giờ bị giữ trong công an huyện Thanh Trì”.


Tại sao họ không dám giao những giấy tờ ấy cho người cần phải nhận. Phải chăng, họ biết việc làm này của mình trái pháp luật nên sợ người nhận lấy làm cơ sở kiện họ? Dám làm thì phải dám trách nhiệm chứ.


Rõ ràng đây là việc làm dấm dúi không đàng hoàng minh bạch của kẻ quen làm việc trong bóng tối.


Tôi đang chờ nhận bản chính quyết định cảnh cáo của công an Hoàn Kiếm. Trưởng công an quận Hoàn Kiếm kiểm tra lại. Nếu chưa gửi cho tôi thì gửi ngay. Nếu thất lạc đâu đó thì gửi lại để tôi biết và sẵn sàng đối mặt với buổi đấu tố tôi tại cuộc họp của cụm dân cư nơi tôi ở sắp tới.



18/9/2012

Nguyễn Tường Thụy




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét