Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

PHƯƠNG BÍCH - BIỂU TÌNH NGÀY 5/8/2012 - PHẦN 1: TRỐN KHỎI NHÀ




PHƯƠNG BÍCH - BIỂU TÌNH NGÀY 5/8/2012








PHẦN 1 - TRỐN KHỎI NHÀ



Đêm trước biểu tình, tôi quyết định tắt máy tính và đi ngủ sớm. Không khí về đêm vẫn không mấy mát mẻ, báo hiệu một ngày sắp tới oi nồng – lại khổ người biểu tình đây!


11 giờ đêm! Mặc dù buồn ngủ, nhưng tôi vẫn thao thức nghĩ tới cuộc biểu tình ngày mai. Lần trước trên mạng không có lời kêu gọi biểu tình nào mà họ còn chặn tôi, thì chắn lần này họ sẽ cũng làm vậy. Tôi cũng muốn nhân dịp đó để nghỉ ngơi đôi chút. Thậm chí nói với một số bạn bè là chủ nhật này tôi sẽ không đi, mặc có người giận dữ chửi tôi là không đi thì đừng làm người khác nhụt chí. Nhưng rồi nghĩ đến những người từ xa họ còn lặn lội về đây, chỉ để được đi trên bờ Hồ Gươm, để hô lên những tiếng hô đả đảo quân xâm lược, để thét lên những tiếng thét kêu gọi hãy nghĩ về Hoàng Sa và Trường Sa – đừng bỏ rơi một phần máu thịt của Tổ quốc - thì lại không đành lòng.


Xin đừng nghĩ đây là những lời đao to búa lớn của những con dân bé mọn, chỉ lo cho ngày hai bữa chưa đủ no, hay chưa có nổi một chỗ trú thân yên ấm mà vẫn phải lang thang nay đây mai đó...mà hãy nghĩ tại sao bất chấp những khó khăn tứ bề, họ vẫn tìm về Hồ Gươm để được tham gia biểu tình. Nhiều người không có mạng internet thì tìm về Hồ Gươm theo một thói quen, không có biểu tình thì cũng là một cuộc dạo chơi – Hồ Gươm đâu chỉ để dành riêng cho một ai được quyền đến và độc quyền ngăm cấm, chiếm đoạt?


Thêm một điều là cái ý thức phản kháng tự nhiên trong một con người trỗi dậy, khi bị tước đoạt tự do một cách ngang nhiên giữa thời bình thế này. Tôi – một người có đầy đủ quyền công dân, mà lại chịu để ai đó dùng các cách thức không chính danh như thế, ngăn chặn, cấm đoán tôi ư?


Chỉ sau mươi phút trằn trọc, tôi vùng dậy. Không một chút đắn đo, tôi nhanh chóng thay quần áo, nhặt nhạnh đồ lề cần thiết cho ngày mai. Rón rén tưới đẫm thêm cho mấy cái cây ngoài ban công. 11 rưỡi đêm, tôi lẳng lặng xách túi, khóa cửa và đi nhanh xuống hầm để xe. Lấy xe ra là tôi phóng tít mù, luôn luôn để ý xem có người đi theo không. Có lẽ không!


Đến nơi cần đến, chủ nhà giật nảy người khi nghe tôi gọi cửa. Nhà này thường thức khuya nên tôi không ngại. Yên vị rồi, tôi mượn máy tính, vào facebook gõ lên tường thông báo về tình trạng của mình – đã trốn khỏi nhà, đã thoát!


Ối giời! Bao nhiêu người vào còm trong tường nhà tôi mặc dù đã hơn 12 giờ đêm. Vậy là có bao nhiêu người thao thức, đâu phải chỉ mình tôi? Có người quan tâm hỏi thăm bố tôi thì sao? Tôi đã nghĩ rồi, sáng mai sẽ gọi điện để mẹ lên cho bố vệ sinh cá nhân. Bố không ăn sáng nên trưa về tôi vẫn kịp nấu cho bố ăn.


Mặc dù có giường nhưng tôi không quen chăn chiếu lạ, cứ nằm còng queo trên cái ghế salon ngủ vì tôi buồn ngủ lắm rồi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn nguyền rủa những kẻ nào khiến tôi phải đào tẩu ra khỏi nhà mình, như một tên tội phạm vào lúc nửa đêm thế này. Lẽ ra giờ này tôi đang yên giấc mộng trên giường của mình rồi không? Muốn yêu nước mình cũng khổ quá, vất vả quá! Tôi rơi vào giấc ngủ mà không hề nghĩ đến chuyện trưa mai, thêm một lần nữa tôi lại không trở về.


* Lẽ ra tôi kể một mạch, nhưng mệt mỏi quá sau một ngày nóng bức và hô khản cổ trước cổng trại Lộc Hà. Sáng nay chỉ kịp kể lại tâm sự đêm trước biểu tình, chuyện còn dài, xin các bác đừng trách chủ nhà câu view nhé :))))))))





11 nhận xét:




Tuan Phan 08:33 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Thì câu view chứ gì nữa PB!! Đang ngóng đợi để được đọc tiếp đây...;-)
Nhưng thấy chị và mọi người đã được thả là tôi an tâm rồi.
Trả lời



V007 09:07 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
"Bố không ăn sáng nên trưa về tôi vẫn kịp nấu cho bố ăn", nhưng "thêm một lần nữa tôi lại không trở về". Khổ thân bố và chị quá!
Trả lời



Dien Hong 10:11 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Mừng tất cả những người Bạn Yêu Nước Việt như Phương Bích, Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Hồng Kiên, Lê Dũng, Trần Thị Nga, Nguyễn Lân Thắng, Chí Đức … đã về nhà bình an. Cầu chúc cho “nỗi đau đớn” đến “không thể nào chịu đựng được” của Nguyễn Tường Thụy và cũng là của Các Bạn Biểu tình khác sẽ lắng dịu sau một đêm tĩnh lặng, để rồi sẽ kết tinh thành một khối HỒNG NGỌC VIỆT rực rỡ trong những con tim yêu nước ! Hôm qua như mọi lần, từ rất xa hồi hộp theo dõi tường thuật biểu tình trên blog “Tễu”, đến khi thấy thông tin …”08h55: Xe an ninh vừa bắt đi chừng 15 người và chạy nhanh ra khỏi khu vực Bờ Hồ….Trong số 14 người bị bắt lên xe đưa về trại Lộc Hà, có các blogger Phương Bích và Nguyễn Tường Thụy, Nguyễn Hồng Kiên”… tự nhiên thấy tim mình thắt lại. Đau đáu một câu hỏi : tại sao ? Tại sao họ lại làm thế ? Hôm trước, xem video của Nguyễn Lân Thắng về cuộc biểu tình ngày 22/7 trên blog của Cụ bà Lê Hiền Đức, được chiêm ngưỡng PB trong bộ đồ đầm với chiếc mũ trắng rất đẹp, bắt nhịp cho mọi người cùng hô to HOÀNG SA-TRƯỜNG SA-VIỆT NAM rất khỏe. Cảm phục và tự hào về Các Bạn vô cùng ! Chỉ ước sao có thể bay ngay về để được đồng hành cùng Các Bạn.
Trả lời




Nặc danh 10:30 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Moi khi co thoi gian vao doc cac bai viet cua chi lan nao mat e cung cay xe. Rat nhan van trong nhung loi le moc mac chan tinh. E thik cach noi nhe nhang, tham tram cua chi (dung phong cach ng HN xua). Vang vi ai ma nhung nguoi phu nu nhan hau nhu chi phai kho so nhu vay? Lu chung no dang phai den toi truoc nhan dan VN. Mong ngay do den trong 1 tuong lai gan, rat gan...
Mot ng rat qui men chi.
Trả lời




Thăng Long 10:37 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Ta có nhà mà nửa đêm phải ra đi
Vì ngày mai có biểu tình chống quân xâm lược
Chính quyền ngày nay chúng đâu có sá gì…
Nhưng không thể để chúng dễ dàng bán nước!

Loạn mất rồi một chính quyền nhu nhược
Ôm chân ngoại bang, hà hiếp dân lành
Dân Việt mình thực là vô phúc
Bị “vòng kim cô” cộng sản xiết bao quanh.

Phá “vòng kin cô” là có chị, có anh
Không sống hèn phải vùng lên đánh đổ
Để ngày mai đất nước mãi mùa xuân
Để dân mình thoát khỏi nghèo, đói, khổ
Trả lời



Nặc danh 12:24 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
To gan thật dám để ông cụ U100 "ở nhà một mình". Chính thế mới thoát đấy.Mấy chú an ninh nghĩ rằng " Làm gì mà cái bà PB này dám ra khỏi nhà ban đêm, dám để ông cụ U100 "ở nhà một mình"...và vài chú an ninh bị kiểm điểm, cắt thưởng đây.
Trả lời



Cao Nguyên 13:54 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Xin chia sẻ với một tâm tình Quí mến với P. Bích và các bạn hữu (biểu tình yên nước).Cũng là con DÂN nước Việt (nhưng vì điều kiện ở xa không thể đến Hồ Gươm được )Nhưng luôn luôn hướng về các Bạn như những người bạn tri âm thét lên dùm mình những điều mình muốn nói .chúc các Bạn sức khỏe và nghị lực cùng nhau (bằng cách của mình) ra sức chống ngoại xâm Tàu Cộng,gìn giữ Giang Sơn TỔ Quốc .
Trả lời



ILOVEYOU 13:55 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Mừng Phương Bích về nhà. Thật khâm phục các bạn, những người YÊU NƯỚC- DŨNG CẢM. Ngay tại"trung tâm tạm giữ những người yêu nước"- Trại Lộc Hà- Đông Anh- Hà Nội. Các bạn đã không bị khuất phục. Một lần nữa các bạn lai kết thành một khối. Cùng hô vang "Tiếng hô bất khuất": Đả đảo TQ xâm lược! Đả đảo bọn bán nước! Hoàng Sa- Trường Sa! Qua trang nhà Chim KiWi, tôi xin bày tỏ lòng mến mộ, khâm phục các bạn- Những biểu tình viên YÊU_NƯỚC- DŨNG CẢM. Tôi yêu các bạn! Tôi cũng xin được nói với Phương Bích rằng: TÔI YÊU BẠN! Phương Bích ơi!
Trả lời



quangha 35214:33 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Cám ơn Phương Bích . Chúc PB luôn mạnh khỏe viết nhiều bài cho bà con nhé
Trả lời



Nặc danh 16:08 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Qúy chị và thích lối kể chuyện của chị.
Yêu nước vất vả quá. Thương mọi người quá.
Hai Lúa
Trả lời



Nặc danh 16:17 Ngày 06 tháng 8 năm 2012
Thế thì mình không được xem hình các "anh chị phường" rồi.Tiếc quá,hu hu.
Trả lời






1 nhận xét:

  1. Chị ơi hãy cố gắng lên chị nha,Chúc chị và mọi người luôn mạnh khỏe và bình an

    Trả lờiXóa