(Tình) CỜ cho không biếu không
Posted on 29/12/2011
Nguyễn Bá Chổi (danlambao) - Qua “sự cố” cờ Tàu không lao động mà vẫn vinh quang, ngồi mát ăn... sao vàng khoẻ re giữa trời... mùa đông... tàu lạ Hà Nội, vô số người đã lên tiếng phân tích và kết luận chắc như bắp đá dành cho tù cải tạo ăn, rằng đó là hành động biếu tặng với chủ tâm - chứ không phải “do lỗi kỹ thuật”- của nhà cầm cờ nước CHXHCNVN cho “nước anh em”.
Sở dĩ dư luận quần chúng nhân dân tự phát trong nước lẫn ngoài nước giận dữ khua chiêng đánh trống như dân làng ơi ới gọi nhau bắt phường trộm cướp giữa đêm hôm là vì ngộ nhận vào ý nghĩa và giá trị của lá cờ đỏ sao vàng trong bối cảnh hôm nay.
Cờ đỏ sao vàng hôm nay đâu còn là cờ đỏ sao vàng của thời “Tổ Quốc Trên Hết”. Dạo ấy bà con “bên đạo” trong vùng không do “địch tạm chiếm” nếu nơi bàn thờ Chúa có dán câu “Thiên Chúa Trên Hết” là không xong. Cán bộ đến kiểm soát từng nhà: Phải “Tổ Quốc Trên Hết”.
Đó là chuyện ngày xưa. Hôm nay Tổ quốc đã bị biến thành tổ cò. Chỉ có tổ cò mới lò dò xếp hàng sau tổ đảng: “Mừng Đảng, Mừng Xuân, Mừng Đất Nước.”
Như vậy thì đảng còn nhân đạo lắm mới cho cờ đỏ sao vàng tức cờ tổ quốc của những người Việt theo chủ nghĩa Xấu Hổ Cả Nước được leo đứng ngang hàng với cờ tổ cò (xin lỗi Chổi đã xúc phạm họ hàng nhà Cò lặn lội bờ ao) như sân khấu phường tuồng trong hình dưới đây:
Thử đi tìm xem, tự cổ chí kim có quốc kỳ nước nào lại được diễm phúc xếp cho ngồi cùng mâm với cờ đảng, để được đảng dí ly cụng mời như ra lệnh “mày 50%, tao 50%. Dzô dzô!”.
Tuy thế, nhưng nhìn vào cách trang trí trên bàn thờ ông“bác” vẫn ngứa mắt. Đã búa liềm rồi còn sao siếc lẩn quẩn vào đây làm đồng bào chia trí lo ra. Cái thằng nhóc (sao) này ở đâu mà leo lên đây?
Nó đến từ Phúc Kiến bên Tàu ấy, do ông “bác” ẳm về làm thằng ở đợ. Nay mọi sự đã xong, nó trở thành của nợ. Giờ nó chỉ là cái cớ cho bọn xấu phá rối; nay biểu tình mai biểu tình, gào thét lên, “tổ quốc đang bị giặc xâm lăng..” làm mất hoà bình thành phố. Tổ quốc đâu nữa mà tổ quốc. “Bên kia biên giới là nhà, bên này biên giới cũng là quê hương”, như lời thơ nô tài cha mẹ phú của đại văn hào kiêm nhà đại văn hóa Tố Hữu tự tình khi ngài đứng trên đất Tàu.
Thiên hạ chưa quán triệt tổ quốc với tổ cò, cứ thò mõm vào chuyện đảng ta làm. “Của Caezar trả Caesar”, cờ Phúc Kiến, trả lại cho Tàu. Cờ tổ quốc nếu còn gọi là tổ quốc, bây giờ là xéo vải màu Đỏ máu bên trên có búa liềm vàng khè nằm bắt tréo hai cán sẵn sàng phang, chém.
“Do lỗi kỹ thuật”! Ta bị mạt sát thậm tệ, hoảng quá tìm cớ biện minh cho sự hiện diện thằng cu nhóc sao thứ 5 nhưng chẳng ai nghe lại còm vạch nát bét thêm mày mặt. Thôi thì: ăn gian không được, bỏ. Ta đành thú thực vậy.
Ta không chỉ biếu sao nhưng biếu luôn cả cờ. Tình cho không biếu không, cờ cho không biếu không (vì bên kia biên giới là nhà, tiền nó cho không biếu không). Đại hội đảng ta lần sau nếu còn, thằng sao đã về chầu phương Bắc, chỉ còn một mình búa với liềm chểm chệ; mặc sức mà nghênh ngang vẫy vùng giữa biển đỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét