Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

Giáo dục hay trừng phạt?






Bùi Thị Minh Hằng gương cao biểu ngữ: “Phản đối đàn áp người yêu nước”, trước khi bị bắt và bị đưa vào Trung tâm Phục hồi Nhân phẩm Thanh Hà – tỉnh Vĩnh Phúc.


Giáo dục hay trừng phạt?


Phương Bích



Anh em bạn bè vừa theo Bùi Nhân lên tiếp tế cho Bùi Hằng về, nghe họ kể lại cho mọi người, ai nấy đều rất phẫn nộ. Tất cả các gói cháo, gói mỳ, gói bánh gói kẹo, nghĩa là tất cả những gì đóng gói trong bao bì đều bị họ cắt hết ra để kiểm tra. Bánh kẹo thì vài gói có thể buộc túm lại chứ cháo với mỳ ăn liền hàng mấy chục gói thế mà bị cắt hết ra thì bảo quản kiểu gì? Vì bị cắt hết ra như thế nên Bùi Hằng không nhận nữa. Nếu vậy thì lần trước không cho thằng con gặp Bùi Hằng, nhưng các vị ở trại vẫn nhận hết quà của chúng tôi gửi cho Bùi Hằng. Làm sao mà kiểm chứng được Bùi Hằng có nhận được tất cả những thứ đó hay không?



Mọi người ai nấy đều căm giận, chửi rủa cái quy định độc ác ấy hết lời. Ở đời thì ác giả ác báo. Quy định gì thì cũng phải có lý có tình, phải có lương tâm chứ. Đến tù tạm giam cũng không đến nỗi bị đối xử như thế. Tôi nhớ trong Hỏa Lò người ta cũng không kiểm soát đến nỗi gắt gao như vậy. Nếu họ sợ người nhà nhét cái gì đó vào trong thì sao không dùng cái máy soi đồ thay vì cắt vụn nó ra thế. Cả một cái trại trông khang trang như thế mà không mua nổi một cái máy như vậy sao?



Chúng tôi chả rõ thẩm quyền của công an đến đâu. Những cái quy định này là do công an họ tự đặt ra, không thông qua một sự giám sát của một cơ quan lập pháp nào. Nếu vậy thì làm sao có thể khẳng định được cái quy định đó là đúng? Là không vi phạm hiến pháp? Ngay việc giáo dục cưỡng chế một người vốn có nhà cửa đàng hoàng hợp pháp ở Vũng Tàu đưa ra tít tận Vĩnh Phúc, cách xa hàng nghìn cây số để giam giữ cải tạo là trái với chính quy định của họ, mà họ cứ cố tình lờ đi. Luật sư của Bùi Hằng gửi đơn khiếu nại gần tháng nay họ cứ im lặng. Vậy có thể hiểu là họ cố tình không?



Hơn một tháng nay, thằng con trai của Bùi Hằng bỏ cả nhà cả cửa ở Vũng Tàu để ra ngoài này nhờ cậy luật sư và tìm cách gặp mẹ. Lần gặp thứ hai vừa rồi, nó nói mẹ nó tay bị sưng tím, khắp người bắt đầu lở loét và hắc lào. Nó nói khi mẹ nó yêu cầu được chữa bệnh, cán bộ trại có tiêm thuốc nhưng không nói tên thuốc cũng như xuất xứ và công dụng, thế là Bùi Hằng không đồng ý tiếp tục chữa bệnh nữa. Cô ấy cảnh giác như thế là phải, bây giờ chuyện bệnh nhân chết trong bệnh viện không phải là hiếm, huống hồ trong cái trại giam đèo heo hút gió này thì mạng người nó lại càng rẻ rúng bao nhiêu. Hôm đọc cái đơn của Bùi Nhân có đoạn cảnh báo về hậu quả của việc giam giữ cải tạo mẹ nó, tay đội trưởng phân khu 3 có vẻ quở trách trong đơn dùng từ nặng quá, nhưng rồi vẫn rất dõng dạc nói không sao, ý nói nặng thế chứ nặng nữa cũng chả là cái cóc khô gì đối với họ. Không khéo ngày ra trại, tinh thần không lo hỏng chỉ lo hỏng người. Không khéo sau khi được giáo dục về, ích lợi đâu chả thấy, tiến bộ đâu chả thấy, chỉ thấy mang thêm bệnh vào người – món quà duy nhất thu hoạch được nhờ ơn chính quyền gia ân ban tặng.



Hãy chứng minh cho sự nghi ngờ của tôi, rằng đây là sự trả thù của chính quyền đối với Bùi Hằng là không đúng đi. Tôi chắc hẳn không một kẻ gây rối trật tự công cộng nào bị kiểm soát chặt chẽ và gắt gao đến vậy. Họ muốn giáo dục cái gì khi một đề nghị chẳng cao sang gì lắm là được ăn cháo sau 15 ngày tuyệt thực cũng không được. Giáo dục kiểu gì mà dã man thế?



Sau khi mục sở thị cái cung cách thăm nuôi trại viên, tôi tự hỏi chính quyền có nhằm giáo dục thực không hay đó chỉ là sự trừng phạt? Việc giáo dục thì phải có chuyên ngành sư phạm, vậy mà các cơ sở này hoàn toàn do công an trực tiếp cai quản thì có nên gọi nó là cơ sở giáo dục cải tạo không? Trong các cơ sở giáo dục ấy, thay vì gọi là học viên thì người ta gọi là trại viên (vậy sao không gọi béng là trại cho rồi). Rồi trại viên chỉ được gặp người nhà trong một gian buồng có vách ngăn bằng tấm kính mờ. Họ nhìn nhau, nói chuyện với nhau qua những ô cửa tò vò be bé không khác gì nhà tù.



Khi nói giáo dục ai đó thì thường là câu người ta dành cho những kẻ bề dưới. Ví dụ như cha mẹ giáo dục con cái, thầy cô giáo dục học sinh chứ có bao giờ người ta nói ngược lại. Đấy là cách nói chung về cái công việc giáo dục. Còn việc người nào, thành phần nào trong xã hội cần phải giáo dục thì người ta hiểu đó là những kẻ hư đốn. Nhưng ngay cả đến cái từ hư ấy người ta cũng chỉ dành cho bọn trẻ chứ ít khi dùng cho người lớn.



Thế nào là hư để bắt phải để xã hội giáo dục? Rồi ai là người đủ tư cách giáo dục ai lại là một câu hỏi có những đáp án không giống nhau khi ngày một nhiều quan chức phạm pháp, thiếu tư cách đạo đức bị phơi bày trên mặt báo. Ngày càng nhiều clip quay các vụ cảnh sát nhận hối lộ trưng lên trên mạng. Người ta có quyền nghi ngờ, đặt dấu hỏi về uy tín và tư cách của chính quyền, bởi trước khi bị bắt quả tang phạm tội thì họ chính là những người lớn tiếng giảng giải về bài học đạo đức cho xã hội nhất.



Cố lên Bùi Hằng ơi. Hãy dũng cảm chống đỡ lại bệnh tật. Hãy chứng minh cho họ thấy bà mạnh mẽ thế nào. Không một ai quên sự hy sinh của bà, và mọi người đang chờ đợi từng giây từng phút ngày được đón bà trở về.






13 nhận xét:


Phi Vũ nói...
Lạ thật. Bỏ tù và dùng cực hình đối với một người yêu nước thì công an và nhà cầm quyền này đang phục vụ cho ai đây?


Hiền Giang nói...
Thế này thì quá lắm, mình rất lo lắng khi biết BH bị lở loét và hắc lào, rồi sẽ còn các bệnh khác nữa. Làm thế nào bây giờ, thư gửi Chủ tịch nước không biết có hy vọng gì không.
Cố lên Bùi Hằng ơi! Mọi người đều muốn được tiếp lửa cho chị.


Hiền Giang nói...
Thư gửi Chủ tịch nước đã được ông Phan Tất Thành, một cựu Thiếu Sinh quân, đồng thời cũng là người tham gia một số cuộc biểu tình yêu nước phản đối Trung Quốc gây hấn trên Biển Đông, xâm phạm lãnh hải Việt Nam đã chuyển trao tận tay Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã 3 ngày rồi, 3 ngày sao mà thấy lâu quá, mọi người hy vọng rất nhiều mong chóng được đón chị trở về.


thanhvdgt1 nói...
Khốn nạn và đau sót quá cho cái thân phận dân ta.


tranthihuong nói...
Chỉ là trại giáo dưỡng ,sao công an ở đó lại đối xử thậm tệ như vậy ,Ở trại giam tù chính trị cũng không đến nỗi như vậy .

Năm 1978 ty công an Quảng nam Đà nẵng ,có nhờ ty y tế Quảng nam Đà nẵng khám bệnh cho CBVNV ,và cho tù chính trị (tướng tá ,tỉnh ủy....của chế độ Việt nam cộng hòa)ở trại giam Tiên Lãnh(Lãng).Có một số tù "nguy hiểm "(chức to )bị giam ở trại sâu ,gần biên giới Lào Campuchia gì đó,đường đi đến đó gian nan hiểm trở vô cùng .Mình được cử đến đó khám bệnh ,và một chị đồng nghiệp (lưu dung )làm từ trước khi giải phóng có gửi mình một túi quà cho chồng bị giam ở đó. Công an nói phải làm đúng thủ tục ,và họ kiểm tra túi quà ,cái nào đóng gói (do nơi sản xuất đóng gói )họ không bóc mà chỉ cần kiểm tra bao bì đó còn nguyên đai nguyên nhãn mác không ?có dấu hiệu tháo bóc không ?nếu nguyên xi họ không bóc ra đâu ,và còn cho mình trao tận tay gói quà đấy ,còn được nói chuyện (có công an đứng kèm )khổ mình chả biết nói chuyện gì cả ,cứ lặp đi lặp lại: anh yên tâm chị và các cháu khỏe ,anh có khỏe không ? nhắn gì không? .....Còn trại giáo dưỡng mình xem trên tivi nhiều rồi ,họ mang quà vào thăm hỏi ngồi cách nhau có cái bàn thôi ,nắm tay nhau còn được cơ mà ,sao lại coi trại giáo dưỡng như nhà tù trá hình thế ,P.Bích hỏi lại đi .Đối xử với người yêu nước tàn nhẫn thế sao.
Động viên chị ấy nhé ,mình luôn sát cách cùng các bạn.


Hiền Giang nói...
@ tranthihuong :
Chuyện mà bạn kể là chuyện xưa rồi, còn bây giờ thì bọn mình đang ước "bao giờ cho đến ngày xưa" như bạn kể để Bùi Hằng bớt khổ bạn ơi.

Hôm nay đã là ngày thứ 4 kể từ ngày Chủ tịch nước nhận được thư rồi...


Nặc danh nói...
Bui Hang oi, toi yeu va kinh phuc chi! Cam on Phuong Bich da cho chung toi biet nhung thong tin ve Bui Hang.
Nguyen Manh Tuan
11:49 Ngày 09 tháng 1 năm 2012


MP nói...
Cố lên chị Hằng nhé! Dù sao chị cũng là người dám nói lên chính kiến của mình trong cái xã hội mỗi người dân được làm những gì pháp luật không cấm - nhưng kết quả cái không cấm đó là chị đang "được" giáo dục!!!!!!!!!!!!
Mong rằng chị sớm được kết thúc " sự giáo dục" để về với xã hội tươi đẹp của chúng ta


Lóe xóe nói...
Còn tui,tui chả êu đâu
Dữ như cọp cái...đầu têu chửi càn
Chỉ buồn mấy chú công an!
Đã đưa đi cải tạo oan Thị Mầu
20:13 Ngày 09 tháng 1 năm 2012


THẦY THƠ BIẾM nói...
Chu choa...đệ tử đây rồi!
Giọng thơ xỏ lá lõm lồi, rác tai
Này cu!mi có là ai
Ta cũng thâu nhận để xài về sau
20:20 Ngày 09 tháng 1 năm 2012


BapNgo nói...
Không dữ, không chửi những kẻ bán nước, can tâm làm nô lệ à ? Đồ Lóe xóe !
23:40 Ngày 09 tháng 1 năm 2012


Nhờ trang của Phương Bích gởi Minh Hằng

Tập Kiều

Song sa vò võ phương trời (1267)

Câu 267 : Thâm nghiêm kín cổng cao tường
746 : Bốn bề xuân khóa một nàng ở trong
285 : Tấc gang động khóa nguồn phong
1040 : Tin sương luống những rầy trông mai chờ

567 : Não người cữ gió tuần mưa
590 : Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây
327 : Tháng tròn như gởi cung mây
1870 : Nỗi lòng càng nghĩ càng cay đắng lòng

2687 : Thửa công đức ấy ai bằng
1902 : Giá này dẫu đúc nhà vàng cũng nên
2518 : Dạn dầy cho biết gan liền
2924 : Làm cho động địa kinh thiên đùng đùng

Ấy mới gan, ấy mới tài (2005)

Cử Hai
03:04 Ngày 10 tháng 1 năm 2012


Tôn Thất Lợi nói...
To:loé xoé.Đây là ông hay bà,thằng hay con?Tôi chưa bao giờ chửi ai nhưng đã phải văng câu tục khi đọc commert.Hãy tỉnh ngộ,nếu không làm được việc gì tốt,thì cũng hãy đừng làm,đừng nói điều xấu xa.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét