Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

THĂM CHỊ BÙI HẰNG - NGHẸN NGÀO GỌI TÊN NHAU QUA MẤY TRÙNG CỬA SẮT




THĂM CHỊ BÙI HẰNG - NGHẸN NGÀO GỌI TÊN NHAU QUA MẤY TRÙNG CỬA SẮT







Những tiếng gọi bạn thống thiết dưới màn sương


Phương Bích




Trong buổi sáng âm u của vùng sơn cước, tôi cầm ô đứng dưới làn mưa bụi dày đặc nhìn vào bên trong khu trại qua hàng rào sắt. Đằng xa bác Phan Trọng Khang cùng Ngô Duy Quyền đầu trần đang lững thững trong mưa đi bộ đến bên tôi. Cả ba chúng tôi đứng yên lặng bên nhau, cùng nhìn đau đáu vào bên trong, hy vọng dẫu chỉ một lần, được nhìn thấy Bùi Hằng từ xa. Chỉ sau dăm phút, nhác trông thấy ba bóng người đi qua khu nhà để xe, tôi và bác Khang căng mắt nhìn, đoán già đoán non không biết đó có phải là Bùi Hằng không. Rồi Quyền chợt kêu lên thảng thốt:


- Chị Bùi Hằng kia rồi!


Không biết có đúng hay không, nhưng tôi cũng bắt đầu kêu lên theo, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:


- Hằng ơi! Hằng ơi! Hằng ơi! Phượng đây! Bác Khang đây! Quyền đây! Hằng ơi!...


Cả bác Khang và Quyền cũng kêu lên gọi Bùi Hằng. Tôi thấy Bùi Hằng dừng lại, cúi xuống nhìn ra ngoài đường qua những tán cây. Cô ấy giơ cả hai tay lên. Chúng tôi gọi liên tục, không biết nói gì, chỉ gọi mỗi tên cô ấy. Mọi người đang đứng từ xa, thấy chúng tôi gọi tên Bùi Hằng liền tất tưởi chạy đến, nhưng họ đã đưa Bùi Hằng đi khuất vào bên trong rồi. Những người không được nhìn thấy Bùi Hằng đều vô cùng nuối tiếc, nhưng rồi lại tự an ủi rằng sẽ lại được nhìn thấy cô ấy khi trở ra.


Tôi không nhớ mình có khóc hay không, nhưng bác Khang nói thấy những giọt nước mắt trên mi tôi. Chỉ biết rằng giây phút được nhìn thấy Bùi Hằng dẫu có cách xa hàng trăm mét và bị ngăn cách bởi hàng rào sắt và những rặng cây, nhưng cũng đủ khiến cho tôi xúc động biết chừng nào. Trời Tam Đảo vẫn mù mịt sương giăng, chúng tôi hết đứng lại ngồi, đếm từng giọt thời gian trôi. Hơn 11 giờ, đoán chừng sắp hết giờ thăm nuôi, tất cả chúng tôi lại kéo nhau ra đứng bên hàng rào sắt ngóng đợi. Thấp thoáng thấy bóng người đi ra từ khu nhà thăm nuôi, chúng tôi bắt đầu lấy hết sức gọi thật to:


- Hằng ơi! Chị Hằng ơi! Cô Hằng ơi! Bác Trai đây, chị Hiền đây, T30 đây, Phương đây...


Những tiếng kêu, tiếng gọi như vỡ òa ra trong niềm sung sướng, sau ngần ấy ngày đằng đẵng cách biệt. Dường như Bùi Hằng dùng dằng không muốn đi tiếp, cứ cố nán lại và cúi xuống nhìn ra ngoài. Thế là họ không cho Bùi Hằng đi qua khu nhà xe nữa mà bắt lộn trở lại. Dẫu không nhìn thấy bóng dáng cô ấy nữa, nhưng chúng tôi vẫn không ngừng gọi tên cô ấy.


Lân Thắng lấy hết sức gào to:

- Chị Hằng giữ gìn sức khỏe nhé.

- Ừ!

Cô ấy trả lời đấy! Mọi người sung sướng bảo nhau.


Trong mỗi trái tim bạn bè  đều thổn thức một niềm thương cảm khôn nguôi với người bạn đang bị giam hãm bên trong hàng rào sắt kia. Những cánh hoa đào đem đến cho Bùi Hằng bị trả lại dường như cũng héo úa. Trên chặng đường về, tôi mới có thời gian để nhớ lại giây phút khi nhìn thấy bóng dáng Bùi Hằng. Lúc này mới có thời gian để cho nước mắt rơi. Bùi Nhân nói thấy mẹ đang khóc khi bước vào nhà thăm nuôi. Có lẽ cũng như chúng tôi, sau ngần ấy ngày bị giam cầm, mới được nhìn thấy nhau, làm sao không khỏi rơi nước mắt? Tôi đoán đêm nay trong trại giam (chúng tôi gọi cái cơ sở giáo dục đó là trại giam), hẳn nước mắt Bùi Hằng vẫn chưa ngừng rơi.


Có lẽ trong lịch sử của cái trại giam này chưa từng có một cuộc thăm nuôi nào xúc động đến thế. Liệu những tiếng gọi bạn thống thiết qua hàng rào sắt kia có lay động được chút tình thương yêu đồng loại nào, trong tâm hồn những con người đang cai quản ở cái trại giam này hay không? Tôi gạt nước mắt nghĩ: ác gì mà ác thế? Chỉ có nhìn nhau thôi mà cũng không cho người ta nhìn nhau. Ác gì mà ác thế không biết!







Nguyễn Lân Thắng:
Chùm ảnh từ Trại Thanh Hà:













 Cành đào Nhật Tân gửi vào để chị Bùi Hằng ngắm Tết







































Bác Trâm cùng tham gia chuyến thăm nuôi




Cành đào Nhật Tân gửi vào trại cho chị Bùi Thị Minh Hằng nhưng bị trại trả lại









Lệ nhòa trong màn mưa, thương biết mấy cho vừa, người ơi!!!!





Nguyễn Xuân Diện Blog


15 nhận xét:




thanhvdgt1 Jan 14, 2012 04:12 AM
Đau lòng quá!
Chua xót quá!
Cay đắng nghẹn lời!


Nặc danh Jan 14, 2012 09:05 AM
Xin mọi người hãy nén đau thương, để tất cả CÙNG NẮM TAY NHAU TIẾN VỀ PHÍA TRƯỚC !


Tương Lai Phía Trước Jan 14, 2012 04:49 AM
Thật nghẹn ngào, ko thể cần được nước mắt! Cô Hằng ơi.................


xtn Jan 14, 2012 04:51 AM
Trời đất ơi, thương Bùi Hằng quá. Cảm ơn Phưong Bich đã thay mặt bao lương tâm Việt Nam để vượt qua khó khăn đến thăm Hằng


Phạm Chính Jan 14, 2012 04:53 AM
Thật sự xúc động và nghẹn ngào. Tất nhiên sự thật sẽ chiến thắng, lòng nhân ái cũng sẽ lay động được những con người cai quản trại giam. Và tất nhiên Ủy ban ND TPHN sẽ phải thấy xấu hổ và rút lại cái quyết định xử phạt hành chính vô lý 5225.


Nặc danh Jan 14, 2012 05:10 AM
Không biết có phải tất cả những người bị giữ tại trại giáo dưỡng này đều tuyệt đối không được gặp thân nhân hay không?
Hay chỉ mỗi một mình chị Minh Hằng không được gặp thân nhân?
Lý do nào chị Minh Hằng không được tiếp xúc với thân nhân?
Mọi chuyện mập mờ giống như cái lý do họ đưa chị Minh Hằng vào trại giáo dưỡng vậy!



Nặc danh Jan 14, 2012 05:12 AM
Cám ơn các bác! Một lòng son sắt thủy chung. Cái thiện sẽ thắng cái ác. Chúng ta cùng tin tưởng như vậy. Chúc mọi người có ngày Tết an lành.



Trương Ba Không Jan 14, 2012 05:15 AM
Chị luôn ở trong tim chúng tôi!


Nặc danh Jan 14, 2012 05:22 AM
Thật cảm động vì những tấm lòng bè bạn lên thăm nom Bùi Hằng. Tết nhất đến , bè bạn, con lên thăm mà sao họ ác thế, không cho gặp, nhìn xa cũng không được. Đúng là mặt sắt đen xì, hết cả tính người.
Bùi Hằng ơi ai cũng thương yêu, quý mến và cảm thông với cô. Mong cô giữ sức khỏe, chân cứng, đá mềm.
Ôi, CT nước đã nhận thư rồi mà cũng không thấy động tĩnh gì nhỉ!?Nguyện vọng cuối cùng ai ai cũng mong cô sớm được trả tự do.



dân Việt Jan 14, 2012 05:54 AM
Qua gian khổ hy sinh con người yêu thương nhau hơn.Tình yêu bạn càng sâu nặng hơn.Thời gian tiến lên ,cái ác sẽ phân rã ,lụi tàn .Chị Hằng chị sẽ chẳng cam chịu bất công .Lòng dân Việt nam sẽ dậy sóng trước phi lý bạo tàn .Có áp bức sẽ có đấu tranh .Một người bị bạo quyền oan khuất sẽ gây cho hàng ngàn,mà như bối cảnh hiện nay có thể có hàng triệu ngọn lửa dằn lòng uất hận.



Nông dân yêu nước Jan 14, 2012 07:50 AM
Tôi rất khâm phục chị bùi hằng ! trong tôi ! thấy hổ thẹn với chính mình khi so sánh với chị ! Tôi hiểu khi nhà chức trách phải tìm lấy lý do nào đó để hợp thức hóa việc cưỡng chế chị vào trại phục hồi nhân phẩm ? Nhưng...có lẽ chẳng có lý do nào hơn là lý do "gây rối trật tự nơi công cộng?" và ngay cả nhiều cái ĐẦU của ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ kia cũng chẳng lấy làm thuyết phục tôi ? Một nông dân ít học,nói chi những người dân thành thị ? Hay những người tri thức ? Việc ép chị vào trại phục hồi nhân phẩm là việc trong tầm tay của họ vì đơn giản họ nắm quyền sinh quyền sát . Xong.Cái sự đời chẳng lấy đi của ai tất cả?và chẳng cho ko ai cái gì?chị ở trong đó ko phải là để phục hồi nhân phẩm ? Mà là để cho đồng bào ta biết rằng KẺ nào cần fải phục hồi nhân phẩm ??? Điều này hơn 80 triệu dân việt biết cả chị ạ ! Chúc chị vững tin...!!!


Nặc danhJan 14, 2012 09:02 AM
Ôi đau xót cho chị bao nhiêu thì mình lại căm hờn lũ người độc ác bấy nhiêu!


Từ người xuống vượn mất bao năm?Jan 14, 2012 10:42 AM
TỪ VƯỢN LÊN NGƯỜI

Từ vượn lên người mất mấy triệu năm

Từ người xuống vượn mất bao năm?

Xin mời thế giới tới thăm

Những trại tập trung núi rừng sâu thẳm



Nhắn nhủJan 14, 2012 10:51 AM
Lần sau đi thăm chị Hằng
các bạn nhớ mang theo "ống Nhòm"!


MuathuhanoiJan 14, 2012 10:58 AM
QUÁ BUỒN CHO CÁCH HÀNH XỬ CỦA CHÍNH QUYỀN!!!

Bùi Thị Minh Hằng vô tội, phải trả tự do ngay cho Bùi Thị Minh Hằng!
Chúc mọi người chân cứng đá mềm, luôn sát cánh bên nhau, bảo vệ nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này...

Cảm động lắm! Mọi người ơi! Chúng tôi yêu mọi người!

2 nhận xét:

  1. http://www.youtube.com/watch?v=vqWv50PHppU

    Trả lờiXóa
  2. Ai trở về xứ Việt
    nhắn giùm ta, người ấy ở trong tù
    Nghe đâu đây vang giọng hờn rên xiết
    Dài lắm không đằng đẵng mấy mùa thu

    [ Lyrics from: http://www.lyricenter.com/v10472-phan_van_hung~_lyrics.html ]
    Ai đi về xứ Việt
    thăm giùm ta, người ấy ở trong tù
    Cho ta gởi một mảnh trời xanh biếc
    Thay giùm ai, màu trời ngục âm ụ

    ÐK:
    Các bạn ta ơi, bao giờ được thả
    Ðến bao giờ ăn được bát cơm tươi
    Ðược lắng nghe, tiếng chim cười
    Ðến bao giờ đến bao giờ

    Người bạn tù ơi, ta không quên đâu
    Nhớ hôm xưa, nhìn đôi tay cùm xích
    Hàng song thưa chia cách vạn tình Ngâu
    Ai tra tấn nghe lòng ai kim chích

    (1) Ai trở về xứ Việt
    Ta gửi về theo một ít tự do
    tự do tự do và nhiều lắm nhiều nhớ thương tha thiết
    Ðến cửa ngục tù chia bớt chút buồn lo

    (2) Ai trở về xứ Việt
    nhắn giùm ta người ấy ở trong tù
    Ta sẽ về đón ở cửa âm u
    Ðời sẽ đẹp mùa Xuân hồng biết mấy
    Dầu ngoài kia mây có chĩu mùa Thụ..

    Trả lờiXóa