Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2012

Quá chán!



Quá chán!





Ngày cuối năm sao chẳng nói chuyện vui? Bởi quá chán.


Tất nhiên không phải mình chán mình, mà là chán người nhà nước. Giá như mình không được “gặp” ông ấy thì kết thúc năm 2011 đỡ nặng nề hơn.


Đêm qua 30.12, trong lúc chờ thằng con hay về muộn, mình bật tivi trúng ngay chương trình Người đương thời VTV1 của cô Tạ Bích Loan.


Ngồi cùng cô con gái cụ Bửu có hai người đương thời: anh Trần Văn Tuyến- giảng viên Đại học Huế và ông Bùi Văn Tiếng- Chủ tịch Hội khoa học lịch sử TP Đà Nẵng (mình còn nhớ láng máng ông Tiếng này là Thường vụ Thành ủy, đóng chức Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Đà Nẵng). Họ trao đổi với cô Loan những vấn đề liên quan đến chủ quyền Hoàng Sa của Việt Nam.


Mình cứ nghĩ, đã lên tivi, lại ngồi ghế Người đương thời chắc không phải thường (đành rằng cũng có vị sau khi ngồi ghế này vướng lao đao như ông Nguyễn Đình Chiến, bà Trần Ngọc Sương…). Nhìn anh bạn trẻ thày giáo xứ Huế thông minh, trôi chảy, hiểu đời, nặng lòng gắn bó với Hoàng Sa, thật mừng.


Đang vui, như bị dội gáo nước lạnh. Cô Loan quay sang hỏi ông Tiếng: Theo ông, thanh niên, sinh viên có nên biểu tình đòi chủ quyền Hoàng Sa không? Ống kính camera chĩa vào khuôn mặt đầy đủ đờ đẫn của ông ấy, mình thấy ông ta cứ lúng túng mãi. Kể ra cô Bích Loan hỏi câu quá hay nhưng quá vấn nạn với những ai không đủ bản lĩnh, không dám suy nghĩ độc lập. Y như rằng, mình nghe ông Chủ tịch Hội khoa học lịch sử lí nhí, né tránh vòng vo mãi mới thoát được ý, đại loại cách tốt nhất là ai ở vị trí nào, công việc nào thì cứ ở yên vị trí ấy, làm tốt công việc ấy, đó là góp phần bảo vệ chủ quyền đất nước. Tịnh không có chữ nào đề cập đến Hoàng Sa, đến thanh niên.


Nghe ông cán bộ nhà nước cấp tỉnh bày tỏ xong, ngập tràn thất vọng. Chán. Như con gián.





Thật không thể hiểu nổi, tại sao ở một đất nước bị ngoại bang chiếm đất, người dân lại được khuyên, bị cấm không nên, không được biểu tình chống xâm lược?


Tôi xin hỏi ông Trưởng ban Tổ chức (lúc đầu tôi viết nhầm là Tuyên giáo) Tiếng: Vậy biểu tình đòi chủ quyền Hoàng Sa có gì sai nào? Trên diễn đàn quốc hội, thủ tướng còn đăng đàn đòi chủ quyền Hoàng Sa khiến dân chúng nức lòng, thì người dân, diễn đàn của họ là đường phố, quảng trường. Lòng yêu nước chả của riêng ai. Ông ủng hộ thủ tướng (đương nhiên), nhưng ông đã không ủng hộ thanh niên thì thôi, cớ chi lại ăn nói này nọ làm giảm nhiệt tình, lạnh nguội bầu máu nóng yêu nước của tuổi trẻ nước nhà?


Nghe ông vòng vo né tránh vậy, tôi hình dung ra con kỳ nhông đổi màu. Tôi cứ cầu mong ngày đầu năm mới, chủ tịch nước hoặc thủ tướng kêu gọi nhân dân hãy ủng hộ nhà nước đòi chủ quyền Hoàng Sa, thế nào ông Tiếng và những người như ông ta, sẽ quay ngoắt ngay, nức nở khen người xuống đường yêu nước, đòi hỏi thanh niên phải làm này làm nọ cho Hoàng Sa.


Than ôi, làm cán bộ như ông ai làm chẳng được. Tuy nhiên, những người có tâm, sống thành thực, yêu ghét rõ ràng sẽ chẳng muốn làm.


Nhưng làm một trí thức đúng nghĩa thì khó đấy ông ạ. Coi chức danh của ông, thấy ông đại diện cho một bộ phận trí thức nhưng tôi cam đoan rằng, trước vấn đề nóng của đất nước, với sự né tránh rất tầm thường (tôi chưa dám dùng chữ hèn) ấy, lối trả lời vòng vo ấy, ông chỉ xứng đáng đại diện cho mỗi mình ông thôi.


Kẻ tiện dân này, nếu phải trả lời cô Tạ Bích Loan câu hỏi thiêng liêng đó, sẽ chẳng phân vân gì mà không rành mạch, thẳng đuột ra: Thanh niên, sinh viên không biểu tình đòi chủ quyền Hoàng Sa thì dân-nước còn biết trông cậy vào ai, hở các bạn trẻ!



Ngày cuối cùng năm 2011
Nguyễn Thông



Blog Nguyễn Thông




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét