Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Bùi Hằng đi Sài Gòn chữa bệnh, "náo loạn" cả sở Công An



Bùi Hằng đi Sài Gòn chữa bệnh, "náo loạn" cả sở Công An







T-Rang (Danlambao) - Hôm 14/5/2012, chị Bùi Thị Minh Hằng lặn lội khăn gói lên Sài Gòn khám chữa bệnh. Chuyến trở lại Sài Gòn của Bùi Hằng sau hơn 5 tháng bị đày đọa trong trại giam là một tin vui đối với tất cả mọi người, đặc biệt là với các Blogger nơi đây. Trái lại, sự xuất hiện của Bùi Hằng lại là một “hung tin” đối với Công an TP. HCM, khiến cả Sở CA gần như náo loạn tìm cách ứng phó. Hôm nay, 15/5, hầu hết những anh em, bạn bè có liên quan đến chị Bùi Hằng đều bị An ninh, mật vụ khủng bố, đe dọa hoặc sách nhiễu.



Anh Huỳnh Công Thuận


Người đầu tiên bị khủng bố là Blogger Huỳnh Công Thuận. Anh Thuận khi đang đi ăn cơm đã bị 3 viên an ninh, mật vụ áp tải về trụ sở CA Phường 11, Phú Nhuận và bị giữ tại đó đến nay vẫn chưa được thả.

Chị Bùi Hằng cho biết, ngày hôm qua, 14/05, anh Thuận là người đã giúp chở chị đi khắp nơi để thăm gặp anh em, đồng thời để gửi lời cảm ơn đến mọi người đã quan tâm, lo lắng trong lúc chị bị giam giữ trái pháp luật.

Chiều tối ngày 14/05, một buổi tiệc nhỏ đón chào chị Bùi Thị Minh Hằng đã được tổ chức tại Sài Gòn với sự tham gia của đông đảo mọi người, trong đó có chị Dương Thị Tân (vợ cũ Blogger Điếu Cày).

Sang đến ngày 15/05, hầu hết những ai tham gia buổi tiệc đón chào chị Bùi Thị Minh Hằng đều bị Công an TP.HCM sách nhiễu, đe dọa. Khi bản tin này được chuẩn bị đưa lên lúc 18h30, anh Huỳnh Công Thuận vẫn bị giữ tại đồn CA Phường 11, Phú Nhuận. Bên cạnh đó, lực lượng CA, mật vụ được lệnh tỏa đi khắp nơi để theo dõi những người khác.




Chị Bùi Thị Minh Hằng và chị Dương Thị Tân
(Vợ cũ Blogger Điếu Cày)



Còn nhớ cách đây 6 tháng, chính cơ quan CA TP.HCM đã bắt giữ phi pháp Bùi Hằng, sau đó bịt miệng, còng tay chị để áp giải lên máy bay đưa ra trại Thanh Hà. Vì vậy, chuyến trở lại Sài Gòn lần này của Bùi Hằng cũng đủ để khiến CA TP.HCM phải lo sợ, "náo loạn" tìm cách ứng phó.

Hành động ngang nhiên bắt người tùy tiện của CA TP.HCM cho thấy rõ bản chất bá đạo, cùng với âm mưu thâm độc nhằm gây hoang mang, lo sợ đối với tất cả những ai muốn đến với Bùi Hằng.

Việc huy động một lực lượng hùng hậu gồm an ninh, mật vụ đủ loại để tỏa ra sách nhiễu người thân, bạn bè Bùi Hằng cho thấy rõ cơ quan CA TP.HCM đã và đang sử dụng tiền thuế của dân để làm những việc gì.


| 16.5.12




Trích 17 Nhận xét:



DanSaigon  19:31 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Một người đàn bà bệnh hoạn, tay không tấc sắt chỉ mới bước chân đến Sài gòn đã làm sở công an chạy như chuột. Đẹp mặt chưa.


Dân Ngu Thành Phố  20:25 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Cả một lũ CA bịnh hoạn hơn 1 triệu tên và đảng Cướp Sạch,
14 con cá tra ở Bộ Cầu Tiêu lại sợ một người đàn bà không có một tấc sắt trong tay !

Thật đẹp mặt cho cái đảng siêu cướp CS VN do "Boác hồ" thành lập
và chỉ đạo bán nước, hại dân !
Gặp Tàu cộng thì khúm núm qùy lạy !
Đối với dân mình thì như loài quỹ dữ !\
CA Nhâ Dân ! Ha, ha !!!!!! Nên gắn huy chương bóac hồ cho Trần đại quang !


Một cái gì đó vừa lìa khỏi trôn  22:26 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Rắm đã lìa khỏi trôn còn giơ tay bịt? Giờ chẳng cần đến Bùi Hằng tuyên truyền, người dân người ta cũng biết chế độ này nó như thế nào rồi. Đối phó với Bùi Hằng làm cái quái gì????


Nắng Ấm Miền Nam.  02:51 Ngày 16 tháng 5 năm 2012
Một sự phản bội

Mời đọc bài viết của LÊ PHAN, con gái của Cựu Thủ Tướng Phan Huy Quát. Bà đang là biên tập viên cho đài phát thanh BBC London. Bài viết cô đọng thấm thía, không chỉ cho người dân Miền Nam mà là cho người dân Bắc VĂN GIANG đang mất đất, viết cho những bộ đội Việt Cọng đã chết dưới tay giặc Tàu năm 1979, bài viết cho các nhà trí thức miền Bắc như Trần đức Thảo, Trần Độ, Nguyễn Hộ những kẻ bị lừa cả một đời hy sinh ... Viết cho kẻ dự phần chiến thắng nhưng đã không được dự phần chia của cướp được.

Nếu Võ văn Kiệt còn sống chắc sẽ nói lại là:" 30 tháng 4, có 3 triệu người vui, có 84 triệu người buồn"'

Ðã mấy năm nay rồi tôi không muốn viết và không viết về ngày 30 tháng 4. Không viết bởi sau bao nhiêu năm, những điều mình muốn nói đã nói rồi. Không viết bởi càng viết chỉ càng thấm thía với lời của ông Võ Văn Kiệt, vì mình nằm trong số cả triệu người buồn.

Vả lại, ba mươi mấy năm sau, bây giờ, ở một khía cạnh nào đó, tôi không còn có cảm tưởng mình là người Việt nữa. Việt Nam của tôi là Việt Nam của quá khứ. Việt Nam đó không còn nữa.

Nhưng khổ một nỗi, ở một góc cạnh nào đó Việt Nam vẫn nằm trong tim tôi. Làm sao có thể quên được khi ngày ngày vẫn còn cầm bút viết tiếng Việt, đọc tin tức về Việt Nam và dầu muốn dầu không, vẫn bâng khuâng về đất cũ.

Hôm nọ, ngồi xem những đoạn video được đưa lên Internet về cuộc biểu tình phản đối của người dân ba xã của huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên, rồi sau đó, cũng trong lúc làm tin, chợt được xem một đoạn về phản ứng của miền Nam Việt Nam, cả dân chúng lẫn chính quyền trước việc Trung Quốc chiếm quần đảo Hoàng Sa, tôi bỗng cảm thấy mừng mình là dân miền Nam chứ không phải là dân miền Bắc. Tôi có thể mất nước, phải bỏ xứ mà đi sống tha phương cầu thực và ngày nay nhận đất lạ làm quê hương, nhưng ít nhất tôi không phải sống trong một quốc gia, dưới một chế độ, đã đòi sự hy sinh tột đỉnh của dân mình rồi phản bội. [phần 1, xin xem tiếp phần 2 và 3]



Nắng Ấm Miền Nam. 02:55 Ngày 16 tháng 5 năm 2012
(Phần 2)
Ðoạn video mà tôi thấy về Văn Giang là lúc đoàn dân chúng của các xã bị cưỡng chiếm tụ tập về để bảo vệ mảnh vườn của mình. Họ từng đoàn từng lớp kéo nhau đi, tay cầm gậy, cuốc, xẻng. Ðoạn clip khá dài, người quay đứng yên một chỗ, quay đoàn người đi qua. Họ đủ cả, già có, trẻ có, đàn ông có, đàn bà cũng có. Có khá nhiều người đội nón an toàn, một số khá đông phụ nữ khoác thêm một cái khăn ở dưới nón an toàn, trông ra có lẽ cũng có lý vì ít nhất nón an toàn bảo vệ không bị công an đánh bể đầu. Giữa đám nón an toàn hay nón baseball có lác đác một số đội nón cối. Trong số người đội nón cối, có vài người đứng tuổi. Họ đội nón cối, mặc quần áo bộ đội. Có lẽ có thiếu là họ mang quân hàm và huy chương đeo lên ngực. Một vài cái nón cối còn cả lá cờ, rõ ràng là nón của một cựu quân nhân.

Một số trông họ có lẽ là những chiến sĩ đã bị chính quyền gọi nhập ngũ để chống lại xâm lăng của đoàn quân phương Bắc, một số già hơn, có thể đã bị chính quyền gọi nhập ngũ, không phải để bảo vệ tổ quốc, mà để tham gia vào một cuộc chiến tương tàn, một cuộc nội chiến mà trong đó anh em gặp nhau trên bãi chiến trường.

Cuộc chiến tranh Bắc Nam mà ngày 30 tháng 4 là ngày kết thúc, mặc cho chính quyền có khoác cho nó cái áo tuyên truyền gì chăng nữa cũng vẫn là một cuộc nội chiến, người Việt giết người Việt. Như lời ca phản chiến hồi nào có thể “kẻ thù tôi mang áo màu chủ nghĩa” nhưng họ vẫn là người Việt. Và cũng xin đừng bảo tôi sai. Tôi có hai ông chú, một ông là sĩ quan quân đội miền Bắc, một ông là sĩ quan quân đội miền Nam. Cũng may là hai chú tôi chưa từng tham chiến trên cùng một chiến trường nào cả, chuyện đó hẳn đã xảy ra cho nhiều gia đình trên đất Việt trong những năm chiến tranh.

Ðã ba mươi mấy năm rồi, tôi không còn muốn tranh cãi cho chính nghĩa của miền Nam nữa bởi chuyện đó đã qua rồi, nhưng ngồi nhìn những cựu quân nhân miền Bắc lầm lũi vác gậy đi tranh đấu để bảo vệ mảnh đất, mảnh vườn, kế sinh nhai của mình, tôi bỗng cảm thấy tuy mất nước, xa nhà nhưng vẫn còn không xấu số bằng họ. Họ là những người đã đem hết cả tuổi thơ dâng cho chế độ. Chế độ và đảng cầm quyền đã khởi xướng cuộc chiến tranh Bắc Nam dẫn đến việc cả triệu người ở hai bên chiến tuyến cũng như dân lành gục ngã. Nếu miền Bắc không nhất quyết đòi chiếm miền Nam thì làm gì có chiến tranh.

Nhưng sau khi đòi hỏi sự hy sinh tối thượng đó của người dân dưới quyền cai trị của mình, đảng Cộng sản Việt Nam và những người lãnh đạo chính quyền ở miền Bắc đã thất hứa với nhân dân. Tôi còn nhớ một lần về Việt Nam, một bà thím sau ngày đổi mới, lương công chức không đủ sống, mở một quán bán tạp hóa bên cửa ngách của nhà mình, đã mỉa mai, “Hồi đó các ông ấy bảo ‘Ðánh thắng giặc Mỹ ta sẽ xây dựng bằng mười ngày nay’! Bây giờ đã ‘Ðánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào’, vậy mà vẫn không đủ ăn!” [phần 2, xin xem tiếp phần 3]


Nắng Ấm Miền Nam. 03:05 Ngày 16 tháng 5 năm 2012
[phần 3]
Khác với những năm đó, Việt Nam trong những năm cho đến gần đây quả đã phát triển bằng năm bằng mười lúc trước. Cứ đi về thành phố Hà Nội ngày nay so với Hà Nội của những năm đầu thập niên 1990, khi lần đầu tiên tôi trở về Hà Nội thì cũng thấy rõ sự thay đổi. Có điều những phát triển to lớn đẹp đẽ đó người dân không được chia hưởng. Trong khi ruộng vườn của họ bị chiếm đoạt để xây khu “đô thị mới” EcoPark, một khu hẳn là rất sang trọng vì partner của họ là công ty địa ốc Savills ở Luân Ðôn, một trong những công ty mà nhìn quảng cáo của họ ở Luân Ðôn toàn là nhà cỡ trên một triệu bảng Anh.

Ecopark quảng cáo là “thành phố xanh tươi, cuộc đời trọn vẹn.” Họ quảng cáo “không gian phố trong vườn” và những khu như “Rừng cọ: luxury apartment; Phố Trúc là shopping mall, Vườn Tùng và Vườn Mai: biệt thự detached or semi-detached villas.” Trang quảng cáo của Ecopark mở đầu với một đoạn nhạc thật êm tai. Tiếc thay tiếng nhạc đó không làm át nổi tiếng than khóc của người dân Văn Giang.

Bây giờ tôi mới hiểu cái uất ức và thấm thía cái nỗi đau của những người như ông Trần Ðộ hay Nguyễn Hộ. Họ là những nhà trí thức, mang tuổi trẻ và lý tưởng đi để cứu nước khỏi họa ngoại xâm, rồi để thống nhất đất nước vì đảng cộng sản bảo với họ là không thể để đất nước chia đôi, là miền Nam đang quằn quại trong áp bức của Mỹ Ngụy.

Tôi cũng chưa quên những bà con vào Nam sau 30-4-1975, gom góp một ký đường, vài lon sữa làm quà, tưởng là quý hóa lắm, ai dè miền Nam đâu có thiếu thốn và khổ cực như họ bị đánh lừa. Ðã có những người, thẹn quá, giấu luôn quà, không dám đem ra cho bà con trong Nam nữa.

Tôi cũng vẫn còn chưa quên người anh họ của ông xã tôi, một cán bộ trung kiên, làm việc cho ban tuyên giáo trung ương, ban tuyên truyền của đảng cộng sản, hỏi nhỏ chú em, “Vậy chú có bao nhiêu nợ máu với nhân dân. Nhà cửa này là do Mỹ nó cho đấy à?”

Nhưng cái vỡ mộng khi vào Nam sau năm 1975 có lẽ cũng một phần nào được xoa dịu vì dầu sao cũng là kẻ thắng. Cái vỡ mộng sau đó, khi vào năm 1979, người anh em “môi hở răng lạnh” dạy cho một bài học kinh hồn. Cho đến bây giờ chính quyền Hà Nội vẫn chưa công nhận số tử vong của trận chiến biên giới, cả về quân nhân lẫn thường dân.

Và sau cùng, giọt nước làm đầy ly là khi chính quyền bỏ rơi chủ thuyết, chạy theo “định hướng thị trường” và chỉ còn muốn làm giàu. Thật là đau đớn vì sau cùng họ mới thấy là những gì họ hy sinh cả cuộc đời đã chỉ là những cái bánh vẽ.

Lê Phan



Dân nghèo SG  06:49 Ngày 16 tháng 5 năm 2012
Đúng là thằng thiên lôi, trong khi người khác đánh Tiếng Việt bình thường thì Thiên lôi không (biết) đánh Tiếng Việt.
Không biết thì phải học hỏi chứ đừng lôi Ban Quản Trị DLB ra chửi đổng Ông ơi.
Thân mến


Bùi Thị Minh Hằng  19:33 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Trời ơi! Lại như thế này nữa ư? Vậy thì tại sao không để Bùi Thị Minh Hằng ở lại trong trại Thanh Hà cho rồi đi, Bắt cóc- mang đi giấu lúc 12 giờ đêm tại 1 nơi "kín" rồi đem lên máy bay vào sáng hôm sau- bịt mồm trên máy bay khi tôi đứng lên thông báo với đồng bào- xuống sân bay thấy 1 lực lượng hùng hậu khoảng 50 người của công an Hà Nội chờ đợi dưới chân máy bay- đọc quyết định 5225/QĐ/UBND- rồi còng tay áp giải vô trại Thanh Hà với cái lệnh 24 tháng (có thể "quay đầu" nếu bị cho là "chưa cải tạo tốt" )
Vậy rồi sau 5 tháng "đùng đùng" bắt ra khỏi trại với lý do: Miễn giảm- khoan hồng....Mặc dù không muốn ra mà phải chờ xét xử cho đúng nghĩa TÙ NHÂN có bản án.....giờ thì lại theo dõi- sách nhiễu- ly gián- hù dọa.....

Thế này là thế nào? Hay bài viết mới đây của Trương Duy Nhất đang nói lên sự thật đáng báo động về 1 bệnh "lây lan- truyền nhiễm" trong chính quyền. đó là CHÍNH QUYỀN TÂM THẦN?


Lính Nha Trang  19:38 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Tự do dân chủ gấp vạn lần tư bản giãy chết là đây. Có ở đâu trên thế giới văn minh này chính quyền + công an + lưu manh côn đồ tạo thành một liên minh chuyên đi bịt mồm dư luận, cắt đứt truyền thông; đập đầu, đạp mặt nhân dân. Trời ơi sao dân tôi khổ nhục như …Chó vậy.Giống ở đơn vị quân đội của tôi Trường sĩ quan Thông Tin Nha Trang có một giảng viên gửi Email kiến nghị góp ý xây dựng lên hiệu trưởng về việc bắt quân nhân sinh hoạt công đoàn là trái với quy định của pháp luật. Thế mà lãnh đạo chỉ huy chúng nó kết bè trù dập bằng việc lợi dụng cấp ủy kỷ luật cảnh cáo Đảng và chính quyền rồi tìm cách đuổi việc thầy ấy một cách oan trái vô cùng thâm độc.Chúng còn đùn đẩy, cản trở không cho khiếu nại quyết định oan sai đó. Thật là một lũ chó độc tài, áp đặt- kẻ thù của intenet.
Hỡi công luận hãy cứu chúng tôi khỏi nhà tù của bọn độc tài áp đăt!


Tú Xôi  20:35 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Mừng chị Minh Hằng đã trẻ lại được một chút . Hãy vui vẻ và nghỉ ngơi , cuộc đấu còn dài , nhớ giữ gìn sức khỏe .
Càng gần ngày tận số , lũ chó càng khùng điên . Đi đường hay ở bệnh viện chị cũng luôn nhớ cẩn thận , luôn có người đi cùng với chị lúc này .

Chúc chị nhanh hồi phục sức khỏe .


Nguyễn Tấn HÈN  20:35 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Mới nghe ông Trọng Thuyết giảng trên tivi (cả chương trình thế giới phải bỏ, để time cho ổng nói) pó tay, đại biểu ngáp dài dài, chán ngấy thể hiện lên khuôn mặt vậy mà ko ai dám làm ji cả, sợ bị mất chức ĐB QUOC HỘI.
CA mật vụ là đám ăn hại chỉ giỏi theo dõi người đàn bà


Trọng Lú  20:36 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Cộng Sản đang trong cơn giẫy chết. Mọi người hãy giúp con thú tật nguyền cs được chết nhanh để cho dân được nhờ.


N T D  20:48 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
ngày trước có "ai đó" đã viết chuyện ngắn khi ở bên Pháp, đi ra đường lúc nào cũng có người theo mình để theo dõi, ket theo dõi là mật vụ Pháp. Không thấy trong chuyện đó mật vụ có làm khó, làm dễ những người chơi với "ai đó" không, vì không thấy viết. chắc hẳn với mật vụ Pháp ai đó được coi là nguy hiểm. Hôm nay BTMH còn bị hơn "ai đó", bởi chị bị những người gọi làm làm công vụ không chỉ theo dõi mà còn cô lập, và gây khó dễ cho những ai có ý định gặp chị. Chắc hẳn với an ninh chị bị coi là rất nguy hiểm. Bởi trước đây, "ai đó" cũng gặp chuyện như chị, và được coi là có công vì làm cách mạng. Hôm nay, chị cũng bị như vậy, và cũng suy ra là chị đang làm cách mạng. "ai đó" đã được nhìn nhận là có công; thì chị cũng được nhìn nhận là có công. Nhưng "ai đó" chưa bị bắt cải tạo, thì chị lại bị bắt phục hồi nhân phẩm, dù chị chưa mất nhân phẩm. "ai đó" đã được bao người ca tụng, thì chị càng đáng được ca ngợi. "ai đó" đã cho rằng Pháp là thực dân, là vô nhân đạo, là hủy diệt cách mạng vì muốn làm hại "ai đó" thì đương nhiên cái tổ quốc mà chị BTMH yêu mến, đang được an ninh bảo vệ cũng tự chứng tỏ họ còn thua cả một quốc gia từng bị bôi nhọ là thực dân, ác ôn, bất chính. Xin lỗi, những ai luôn bênh vực cái sai mà họ phải nghe, phải theo lệnh, phải nói để bảo vệ...Tôi phải nói sự thật mà tôi biết mà thôi. Vì không có sự thật thì là dối trá. QUá nhiều người bị khốn khổ vì sự dối trá mà bao người có quyền đã gây ra. Tôi thấy buồn cho chính mình và anh chị em mình.


xin can  21:53 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Công an,thôi xin "can ông"vừa vừa thôi,kẻo mai này không đử ống cống mà chui đâu.Chỉ là một người phụ nữ thôi mà.Làm gì mà dữ vậy.Có ngon thì ra hãi đảo tìm bọn tàu cộng đang chiếm đất chiếm biển của đất nước mình kìa.Chỉ giỏi tài ức hiếp đàn bà và nhân dân không một tất sắt trong tay,xin hỏi đó là gì?có phải là "hèn với giặc,ác với dân "không? Một lần nữa "công an" xin "can ông" nhé.


Tuyetvan  23:25 Ngày 15 tháng 5 năm 2012
Bùi Minh Hằng
Fan của Em đội cho Em chiếc Vương Miện : Nữ Hoàng ,
Thêm Hào Quang vì nền hình Cộng Sản quá u tối
Em đi đến đâu làm Công An bối rối
Báo đài rung chuông
Dân phòng như chạy giặc
Công An sợ mất mặt bắt các Fan
Yêu Nữ Tướng - yêu Hào Quang
theo bước chân Em các Fan không khiếp sợ
giặc nhốt trong tù nhưng giặc phải lo ;
tức nước vỡ bờ !
Hào quang tới đâu cho bộ mặt giặc tan chảy
lòi ra mặt thật giặc bán nước hại dân .
Anh Em ơi tương lai đang đến gần
Hào quang thêm hào quang
nắm tay nhau làm nên những binh đoàn
cho tới khi những con qủi đỏ rút lui
như bóng đêm nhường cho ánh sáng .


1nxx01:  47 Ngày 16 tháng 5 năm 2012
-1 chế độ sợ 1 người phụ nữ bình thường như chị Bùi Hằng thì chế độ đó có thực sự mạnh không?

-1 chế độ dùng cả bao cao su cũ để duy trì chế độ thì chế độ đó có quang minh chính đại không?

-1 chế độ sử dụng tòan lưu manh, côn đồ, tội phạm hình sự để hành pháp thì chế độ đó có đáng tôn trọng không?

-1 chế độ không sử dụng những người có chân tài thực học để làm lãnh đạo mà trong hàng ngũ lãnh đạo tòan những kẻ bất tài, mua bằng giả, mất nhân cách, luồn lọt mua quan bán chức thì có đủ khả năng điều hành đất nước không?

-1 chế độ mang đất đai của tiền nhân để lại cống cho giặc ngoại xâm để được cai trị có đáng đuổi đi không?

-1 chế độ không lo toan cho cuộc sống của người dân mà chỉ lo toan cho cuộc sống của mình có đáng dẹp bỏ không?

-1 chế độ với đủ thủ đọan tinh vi và vi hiến để làm giầu bất chính bất chấp cả luật pháp quốc tế có phải là 1 tổ chức tội phạm mafia hòan thiện hay chưa?

Thực ra chế độ này không mạnh như chúng ta tưởng, trái lại nó đang run sợ vì nó cảm thấy đất dưới chân nó đang rung chuyển. Chỉ có 1 điều duy nhất là chúng ta vẫn thiếu 1 chút can đảm như chị Bùi Hằng.


gánh hàng rong  04:12 Ngày 16 tháng 5 năm 2012
Bóng tối luôn sợ ánh sáng , cái xấu luôn sợ những điều tốt đẹp, chị Hằng một phụ nữ không một tất sắt trong tay, đã khiến cho cả bộ máy an ninh công an thành phố HCM náo loạn, chứng tỏ việc làm và tinh thần của chị Hằng được dân chúng thán phục ủng hộ khiến cho chế độ phải sợ hãi, sợ cái xấu bị bốc trần, cái ác bị vạch măt, chúng đã lồng lên trấn áp khủng bố những người quen, những người yêu mến Chị. Đấy là cũng là một điều hay vì chúng đã tự lột trần bộ mặt bợ đở bán nước của mình với nhân dân







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét