Những người đàn bà chờ chồng trong ngày 8.3
Phương Bích
Khuôn mặt chị Lân, vợ bác Nguyễn Tường Thụy vẫn bừng bừng tức giận:
- Họ đến đưa giấy mời, bảo đi ngay. Anh ấy (bác Thụy) bảo các anh mời cũng phải để cho tôi có thời gian chuẩn bị chứ. Nó không nghe, cứ bắt anh ấy phải đi ngay. Anh ấy không chịu, vì còn đang mặc quần áo ngủ, lại chưa rửa mặt. Nó bảo bác không đi là chúng tôi bế bác đi đấy. Thế là họ bế thật. Mấy người bọn họ xúm vào bế anh ấy lên nhét vào ô tô. Tôi chạy theo ô tô gào lên:
- Ối làng nước ơi, công an bắt chồng tôi, nào tôi có biết bắt chồng tôi vì cái gì đâu, ối làng nước ơi....
Không chạy bộ theo xe được, tôi về lấy xe đạp, phóng ra trụ sở công an huyện Thanh Trì đòi chồng tôi. Họ không những không cho tôi vào gặp chỉ huy, lại còn trỏ mặt tôi bảo:
- Tôi nói cho chị biết, chị vào cửa quan mà có thái độ như thế chỉ thiệt cho chị thôi.
- Á à, anh lại bảo đây là cửa quan à?
Tôi điên tiết làm ầm lên cho một chặp, chúng nó lảng đi hết. Bực mình tôi quay về đây thì biết anh Nguyễn Kim cũng bị công an bắt đi rồi. Thực tôi chả hiểu ra làm sao cả. Sao lại có cái thói cứ thích bắt là bắt mà chẳng nói là tại sao thế?
Nhìn cơn phẫn nộ của người đàn bà, tôi chợt nhớ đến hình ảnh chị Dậu trong ‘Tắt đèn” đang xắn tay áo lên: Mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem.
Trang Thanh Hiền tới, dẫn theo hai con nhỏ. Trông cô ấy bình thản, vẫn cười khi gặp mọi người. Xuân Diện thường bảo: vợ em bản lĩnh hơn em nhiều.
Trái với chị Lân, bà chủ quán trẻ phốp pháp, vợ anh Nguyễn Kim xinh đẹp trong bộ áo dài đỏ thướt tha, cứ tủm tỉm cười khi kể lại chuyện chồng mình bị công an đưa đi thế nào.
- Em bảo thằng công an: Chú trông chị hôm nay ăn mặc có đẹp không? Trông chị có xinh không? Ừ! Mà ngày hôm nay là mồng tám tháng ba đấy, chồng chị đang chuẩn bị chúc mừng chị, thế mà các chú lại đến đưa chồng chị đi đâu? Thế bây giờ ai là người chúc chị đây hả?
Tuy cười là thế, nhưng lát sau tôi đã thấy cô ấy thay bộ áo dài bằng bộ đồ đen, đứng buồn xo sau quầy. Gượng mỉm cười chào đón khi có thêm người đến. Trong khi những người phụ nữ chúng tôi đang quây quần bên nhau tíu tít hỏi chuyện nhau, người phụ nữ trẻ đứng đó với gương mặt thật buồn, cái nhìn xa vắng sao trông đơn côi làm vậy.
Mặc dầu hôm nay những người phụ nữ được mời đến đây, để cho những người đàn ông tri ân... Nhưng tôi nghĩ trong lòng bất cứ ai vẫn có một người đàn ông của riêng họ, và hơn ai hết, họ muốn nhận được lời chúc mừng từ người đó.
Hôm nay, có ba người phụ nữ đang ngóng chờ người đàn ông của họ, từ một nơi ít người mong đợi nhất, đó là đồn công an!
Mỗi người đàn bà một tâm trạng, dẫu họ có rất kiên cường vì tin vào sự ngay thẳng và trung thực của chồng mình, nhưng làm sao có thể không bất nhẫn khi chồng mình bị bắt đi không một lời giải thích, ngay trong ngày cả thế giới chúc tụng chính họ - một nửa của thế giới? Làm sao họ có thể yên tâm về mọi sự bất trắc có thể xảy ra ở trong đồn công an...?
Trên thực tế, nhiều người chúc mừng phụ nữ nhân ngày 8/3 có thể sớm hơn một hai ngày nếu như ngày 8/3 trùng vào ngày nghỉ, hoặc vì những lý do riêng tư khác. Mồng 8 tháng 3 này, thoạt đầu có người chợt nảy ra ý tưởng lên Thanh Hà, gửi hoa chúc mừng đến Bùi Hằng. Sau cánh đàn ông lại nhao nhao lên bảo, sao không chúc mừng tất cả các chị em đã xuống đường trong 11 cuộc biểu tình vừa qua?
Thế là cánh đàn ông lập thành một nhóm “bí mật” không cho đám phụ nữ tham gia, nhằm muốn dành cho họ nhưng bất ngờ thú vị. Suốt cả tuần cánh nữ hồi hộp chờ đợi, tưởng tương ra đủ thứ nhưng “bọn” đàn ông kín lắm.
Trước giờ xuất phát, tôi còn đang chuẩn bị áo dài với nón lá thì nhận được điện thoại của một người, nói công an đã đến nhà hàng của anh Nguyễn Kim, nơi tổ chức bữa tiệc yêu cầu không được “tổ chức tụ tập” đông người, nếu cứ cố tình sẽ phá...Người này nói vắn tắt và vội vàng, khuyên tôi không nên đến và tránh xa chỗ đó ra.
Tôi ngạc nhiên lắm, vội vào facebook xem thông tin. Thấy nói bác Tường Thụy đã bị bắt, Xuân Diện thì không thể liên lạc được suốt từ chiều, rồi đến lượt anh Môn (tức Nguyễn Kim) cũng bị công an vào tận cửa hàng đưa đi. A! xem ra tin tức tôi vừa nhận được là đúng.
Dù không nên ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn không thể đừng được, họ định đẩy mọi việc đi đến đâu đây? Vẫn sẽ lại không vì một lý do gì, hay phát sinh ra sự vụ gì mới? Nhưng gì thì gì, không lẽ chỉ vì muốn phá buổi tiệc này mà họ làm vậy?
Tôi không tin là chỉ có 3 người bị bắt mà mọi người sẽ hoảng sợ. Đúng giờ hẹn, xe bác Phan Trong Khang qua đón tôi. Trên xe đã có giáo sư Ngô Đức Thọ, chị Hương và em Hạnh. Dọc đường, nghe thông tin liên tục về chuyện, quanh nơi tổ chức tiệc có rất nhiều người lạ đứng lảng vảng quanh đó. Thực sự không ai trong chúng tôi run sợ điều gì. Bởi một cái việc danh chính ngôn thuận đến thế này mà còn phải run sợ, thì há còn dám ngẩng mặt lên giữa đời mà sống nữa hay thôi?
Lâu không gặp nhau, ai nấy đều hoan hỉ, nên phút chốc xao nhãng chuyện về những người bị bắt. Mọi người rất vui mừng khi thấy cụ Nguyễn Trọng Vĩnh, cụ Ngô Đức Thọ, cụ Lê Hiền Đức, chị Trần Thanh Vân, chị Võ Thị Hảo và nhiều gương mặt thân quen khác đến dự tiệc.
Có thể chúng tôi hơi vô tâm khi hàn huyên với nhau, nhưng không lẽ bỏ cuộc chỉ vì sự dọa dẫm vớ vẩn kiểu hạ sách đó. Mọi người đọc thơ là chính. Thiếu mất MC trụ cột là Nguyễn Xuân Diện, đã có JB Vinh, họa sĩ Dung Mai, Chí Tuyến thay nhau làm MC thay thế. Chí Tuyến trông dữ tợn thế mà vừa đọc thơ vừa nghẹn ngào khiến chị Hương bên cạnh tôi phút đầu rơm rớm lệ, sau thì ko kìm được bật khóc thành tiếng, mếu máo bảo mọi người xum vầy thế này, vậy mà chỉ có mình Bùi Hằng bị giam hãm ở chốn cùng cốc. Hu hu! Thương Bùi Hằng quá.
Dự kiến chương trình sẽ kéo dài đến 10 giờ tối, nhưng cũng chẳng ai có lòng dạ nào ngồi lâu hơn. Hơn 8 giờ tối, mọi người chụp ảnh kỷ niệm, nhận quà tặng là một cái cốc sứ Bát Tràng No-U rồi ra về. Một người nào đó nói, taxi bị chặn từ ở ngoài đường rồi, không vào đón khách được. Bẩn thỉu đến thế là cùng. Lại chia nhau đưa đón.
Số người đi xe máy bắt đầu chia làm 2 hướng, hướng công an huyện Thanh Trì, nơi đang câu lưu blogger Nguyễn Tường Thụy suốt từ đầu giờ chiều đến giờ và số 6 Quang Trung, Hà Đông, nơi câu lưu Nguyễn Xuân Diện.
Vì tôi mặc áo dài nên hơi cách rách, lại đi ô tô nên đành phải theo xe về trước. Về đến nhà là nhảy bổ vào mạng, gọi điện cho Chí Tuyến, liên tục cập nhật thông tin từ nhóm Thanh Trì lên facebook. Thời gian trôi đi trong sự mong ngóng đến cháy ruột của mọi người. Bọn họ chả đưa ra được lý do gì nên cứ loanh quanh né tránh. Lúc đầu thì cảnh sát dàn hàng ngang ra rất khí thế. Sau thấy mọi người không tỏ vẻ nao núng thì lại rút hết vào bên trong và đóng cổng lại. Ngay tức thì các quần chúng tự phát đầu trọc, xăm trổ đầy mình xuất hiện, lên giọng dọa nạt bảo không được làm mất trật tự. Anh chị em bèn hô: một hai ba “ Thả người”. Cứ thế hô liên tục. Cảnh cáo công an mà không can thiệp là anh em sẽ “tự vệ chính đáng”. Thấy anh em oách thế, các quần chúng tự phát bèn rút quân. Lực lượng này rút thì lực lượng cũ lại được triển khai, cổng lại mở và cảnh sát lại kéo ra án ngữ trước cửa.
Việc đến lúc phải đến thì đến thôi. Chí Tuyến thông báo: bác Tường Thụy đã ra!
Mọi người reo ầm ầm. Xem chừng có tuổi như bác Tường Thụy mà bị giữ gần mười tiếng đồng hồ cũng phờ phạc cả người. Trông nét mặt bần thần của bác ấy thì có vẻ oải, nhưng nhìn con mắt, tôi đoán nhiều điều đang chực bùng nổ lắm, đoán rằng về bác ấy có khối chuyện để mà xả trên blog. Còn lâu mới bẻ được ý chí của một người như bác ấy.
Rốt cuộc bắt và thả là tùy hứng, chả có lệnh, chả có lý do gì. Sao giống cái việc án ngữ trước cửa, không cho bác Khánh ra khỏi nhà thế, lại còn xưng xưng bảo đời còn nhiều cái vô lý hơn thế. Ới bà Nguyễn Thi Doan là bà Nguyễn Thị Doan ơiiiii.
Nói thực là chỗ Xuân Diện mọi người lại không lo lắm, vì Xuân Diện là khách “quen” rồi, lại là công an thành phố nên chắc ít “mông muội” hơn.
Mà quả có thế, bác Tường Thụy được “thả” rồi, Xuân Diện cũng vừa được thông báo là “đã ra”! Tôi cứ tưởng theo gương ở thành phố và huyện, thì công an thị trấn Văn Điển phải lén đưa anh Nguyễn Kim về nhà trước rồi mới phải. Lại phải muối mặt tiếp anh chị em đến đòi người. Một quần chúng tự phát kiếm cớ gây sự, đánh cùi trỏ vào cằm Chí Tuyến rồi bỏ chạy. Chạy là chạy thế nào. Lập tức anh em ta đuổi theo tóm được, lôi vào đồn công an yêu cầu xử lý. Công an lại loanh quanh, yêu cầu làm bản tường trình khiến Chí Tuyến nổi xung:
Chúng tôi chỉ làm bản tường trình khi không có mặt các anh. Đằng này sự việc xảy ra ngay trước mắt các anh mà còn yêu cầu làm bản tường trình, thế chẳng hóa ra các anh không có mắt à? Các anh có xử không thì bảo, hay là để quần chúng chúng tôi tự xử (như kiểu quần chúng bức xúc phá nhà ông Vươn ấy).
Thấy căng, kẻ gây sự đành phải xin lỗi. Rồi thì đến lượt anh Nguyễn Kim cũng phải “thả”. Nghe cháu Tố Uyên từ Sài Gòn gọi ra cho bố thì công an bắt anh Nguyễn Kim phải làm bản cam kết, không được bán cho khách hàng “nhạy cảm”. Dù là tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện đặt hàng cũng không được bán. Ô hô hô!
Thôi anh em được “thả “ hết là yên tâm rồi. Tôi còn phải đi ngủ sớm để mai còn cùng với mấy anh em lên Thanh Hà gửi hoa cho Bùi Hẳng, nhân ngày mồng tám tháng ba. Ôi, sao ngày mồng tám tháng ba năm nay đối với tôi vất vả làm vậy.
Suốt những năm tháng đi làm, năm nào cũng đều như vắt chanh là cứ đến ngày 8/3 và 20/10 là chị em ở cơ quan lại tổ chức mít tinh. Xong rồi kéo nhau ra nhà hàng đánh chén một bữa hoành tráng, lại còn thêm cái phòng bì bỏ túi. Có bữa còn tổ chức thuê hẳn một cái xe to chở tất cả chị em đi chơi xa, lên cả V resort ở Hòa Bình để tắm nước khoáng nóng...tất cả những cái đó nó như một điều đương nhiên, nên thực sự nói về sâu xa là tôi không có xúc động mấy.
Hóa ra cả đời mình ru rú trong một xó, có mấy bạn bè đâu. Từ ngày đi biểu tình, quen được thêm bao nhiêu là bạn. Già có trẻ có, nam có nữ có. Trải qua mấy đận vì nhau mà lặn lội ngược xuôi, hết từ đồn công an này đến đồn công an khác để tương trợ bạn bè, lại trở nên thân thiết hơn cả tình bằng hữu hàng chục năm. Có lần tôi than vãn: cứ phải đi “cứu” nhau suốt thế này thì còn làm ăn được gì nữa. Mọi người bảo: nặng về nghiệp lắm! Cái nghiệp cứu người.
Nguyễn Xuân Diện - Blog
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét